Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 210 - Chương 210: Bạn Trai Của Diệp Lâm?

Chương 210: Bạn Trai Của Diệp Lâm? Chương 210: Bạn Trai Của Diệp Lâm?

“Tôi chẳng hề thích những chàng trai mạnh mẽ, bởi vì tôi chính là cô gái tương đối có tính hiếu thắng.”

Hạ Tiểu Bạch… Cô ta bị? ⊙﹏⊙‖∣°

Tô Tĩnh Di vẫy vẫy bàn tay nhỏ: “Quên đi, nói nhiều như vậy cũng vô ích.”

“Đúng rồi, gần đây đang làm gì? Chắc vẫn chưa tốt nghiệp đi?”

Hạ Tiểu Bạch: “Đúng lúc nghỉ hè nên ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày.”

Tô Tĩnh Di nhìn đồng hồ: “Bây giờ tôi đang đi làm bán thời gian giúp người khác dạy thêm, chỉ ở gần đây thôi.”

Hạ Tiểu Bạch cười nói: “Dạy thêm, thật sự không tệ nha, tiền lương khá cao phải không?”

Bàn tay ngọc của Tô Tĩnh Di che trán: “Cũng không tệ, một tiết học hơn 200, chỉ là nhóc con hơi khó chịu thôi.”

Hạ Tiểu Bạch nghe đề nghị của Tô Tĩnh Di cũng có chút động tâm, gia sư bán thời gian thực sự tốt.

Một tiết học đã có 200, hơn nữa rất tự do.

Anh mỉm cười với Tô Tĩnh Di: “Trông có vẻ rất tốt.”

“Tôi lại muốn thử xem, dù sao ở nhà rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, kiếm chút tiền tiêu vặt.”

Tô Tĩnh Di cười nói: “Tôi ở đây biết rất nhiều người giàu, tôi giúp cậu hỏi một chút, qua hai ngày sẽ có câu trả lời.”

Hạ Tiểu Bạch cười nói: “Thật sự cảm ơn.”

Tô Tĩnh Di xua bàn tay nhỏ: “Đều là bạn bè, đến lúc đó tôi thông báo cho cậu, cậu hẳn là có số điện thoại của tôi rồi phải không?”

Hạ Tiểu Bạch có chút đỏ mặt, anh thật sự chưa có số điện thoại của Tô Tĩnh Di: “Nếu không chúng ta thêm Wechat đi?”

Tô Tĩnh Di cũng không nghĩ nhiều mở mã QR để thêm bạn.

Tô Tĩnh Di nói: “Đúng rồi Tiểu Bạch, cậu có đi họp lớp tháng sau không?”

Hạ Tiểu Bạch sững sờ: “Họp lớp?”

Thành thật mà nói, anh chưa bao giờ tham dự một buổi họp lớp nào sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Năm đầu tiên tốt nghiệp đã tổ chức qua một lần, tất nhiên anh cũng có tham dự.

Sau này không còn đi nữa.

Tô Tĩnh Di cười nói: “chẳng lẽ cậu không đọc thông báo của group lớp à.”

“Tháng sau, hơn nữa có người tài trợ, lại không cần chia tiền như mấy đợt rồi.”

Hạ Tiểu Bạch đã tắt thông báo tin nhắn của group lớp từ lâu.

Anh lấy điện thoại mở ra xem đúng là có thông báo họp lớp.

Anh chỉ có một vài người bạn ở cấp ba, trên căn bản đều là bạn bè bình thường.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Tô Tĩnh Di khoác lên vai Hạ Tiểu Bạch, kề sát anh mỉm cười: “Thế nào, có rãnh hay không?”

Hạ Tiểu Bạch cũng hơi kỳ lạ, Tô Tĩnh Di dựa vào anh rất gần, hai người đứng gần như sát vào nhau.

Thậm chí ngay cả mùi thơm trên người đối phương đều có thể ngửi được.

Đôi mắt anh không bị não điều khiển liếc nhìn vào cổ áo của đối phương, cái quái gì vậy. Còn là viền ren trắng.

Tô Tĩnh Di dường như cũng cảm giác được ánh mắt của Hạ Tiểu Bạch.

Dõi theo ánh mắt của anh, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời hơi xấu hổ đỏ bùng.

“Cái tên này! Vẫn giống như trước! Thường nhìn trộm mình.” Cô có chút thẹn thùng che ngực.

Hạ Tiểu Bạch sững sờ, trước đây anh quả thực thường xuyên nhìn trộm Tô Tĩnh Di.

Dù sao ngồi cùng một đại mỹ nữ như vậy, anh không liếc nhìn cô ta mấy lần thì không phải là con trai.

Bất luận là đùi hay là ngực, thậm chí còn nhân cơ hội cố tình rớt bút xuống đất… Sau đó…

Lúc đó vẫn luôn thuận lợi chưa bao giờ bị Tô Tĩnh Di phát hiện, càng không bị trách mắng.

Hạ Tiểu Bạch rất tự hào về điều này. Mình rất có thiên phú trong phương diện nhìn trộm con gái.

“Cậu… Sao cậu biết trước đây tôi thường xuyên nhìn lén cậu…”

Bàn tay nhỏ của Tô Tĩnh Di che trán, quả nhiên tên này vẫn luôn là đại trực nam.

“Cậu không cảm thấy tôi không biết ánh mắt mờ ám đó đi. Về căn bản tôi đều biết.” ╮(???????)╭

Hạ Tiểu Bạch chết ngất… “Vậy tại sao cậu không mắng tôi…”

Tô Tĩnh Di nhìn đồng hồ: “Được rồi được rồi không nói với cậu nữa, sắp trễ rồi.”

“Hẹn gặp lại ở buổi họp lớp.”

Cô vẫy vẫy tay với Hạ Tiểu Bạch, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Hạ Tiểu Bạch chỉ để lại một mùi thơm.

Hạ Tiểu Bạch cũng đăng ký trò chơi Solitaire(*) để giết thời gian trên xe buýt.

(*)Solitaire(接龙): trò chơi xếp bài

Anh thật sự đã rất lâu rồi không gặp mặt mấy người bạn thời cấp ba.

Loanh quanh trung tâm mua sắm. Về đến nhà đã hơn mười giờ trưa.

Hạ Tiểu Bạch phát hiện Diệp Tử Hiên đang mệt mỏi nằm trên ghế sô pha, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Thằng nhóc này thoáng nhìn có vẻ như đã uống rượu với đám bạn bè xấu.

Hạ Tiểu Bạch rót một ly nước cho cậu: “Tôi nói này Tử Hiên, cậu không sao chứ, uống nhiều rượu như vậy làm gì.”

Diệp Tử Hiên chỉ khoát khoát tay: “Vui vẻ cho nên đã uống nhiều thêm mấy ly.”

Diệp Lâm lau mái tóc bước ra, rõ ràng là mới tắm xong, ngũ quan xinh đẹp còn dính vài giọt nước mơ hồ.

Cô hơi cau mày liễu nói: “Thằng này thoạt nhìn chính là ra ngoài uống rượu với đám Bân Bân, A Vĩ.”

“Mỗi ngày cùng nhau chơi game cũng được đi còn uống rượu, coi chừng tôi nói cho ba mẹ.”

Cô ra lấy đàn violon bên cạnh chuẩn bị mang giày ra ngoài.

Hạ Tiểu Bạch hỏi: “Em đi đâu?”

Diệp Lâm ra dấu chỉ vào túi đựng đàn violin nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment