Hạ Tiểu Bạch nghe mấy bác trai bác gái trong tiểu khu thảo luận về mình thì có chút xấu hổ. Hừm, bác giới thiệu con gái nhà bác cho cháu thì hơn đấy.
Anh bước nhanh ra khỏi tiểu khu gọi một chiếc taxi, sau khi lên xe vị tài xế kia nhìn thấy dung mạo của anh cũng ra vẻ kinh diễm.
“Mỹ nữ ngồi vững nhé, kỹ thuật lái xe của tôi đây xếp hạng nhất đấy!”
Trong một nhà hàng cao cấp.
Một người phụ nữ ăn mặc rất lịch sự đang ngồi ở đó, Hoàng Tú Anh tay ngọc ôm trán, cực kỳ đau đầu.
Từ sau khi con của cô lên trung học cơ sở, thành tích rõ ràng đã tụt dốc, không thể theo kịp các bạn cùng lớp.
Nghỉ hè về đến nhà mỗi ngày không phải chơi game thì cũng là hẹn bạn bè đi chơi.
Càng làm cho cô cảm thấy đau đầu chính là, mới bao nhiêu tuổi đã học được ở đâu thói yêu đương nhăng nhít.
Nếu như thành tích của nó tốt thì người làm mẹ như cô cũng không phản đối gì, đáng tiếc thành tích của nó đều rớt đáy.
Cũng không biết đã bị mời phụ huynh bao nhiêu lần, cô đều cảm thấy rất mất mặt.
Đáng tiếc Hoàng Tú Anh là mẹ đơn thân, chồng cô mất sớm.
Một mình cô không chỉ phải nuôi dưỡng hai chị em nó, còn phải quản lý công ty cha chúng nó để lại.
Căn bản không có nhiều thời gian quản giáo hai đứa.
Cho nên nghỉ hè chỉ có thể mời gia sư, cũng đã không biết mời bao nhiêu người, nhưng đều bị các con cô chọc tức mà bỏ đi.
Vừa mới tuần trước.
Hoàng Tú Anh bỏ ra số tiền lớn mời một giáo viên có tuổi đã về hưu về dạy, kết quả người này bị chọc tức đến nỗi phải nhập viện, suýt nữa đã không chống đỡ được.
Hại cô phải bồi thường một khoản tiền.
Hoàng Tú Anh chỉ hy vọng lần này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hạ Tiểu Bạch đi tới một nhà hàng cao cấp, nhà hàng phong cách Italy điển hình, trang trí thoải mái hợp lòng người,
Không gian khá tốt.
Còn có chỗ ngồi ngoài trời chuyên phục vụ cho những vị khách thích có không gian nói chuyện riêng, có lẽ là các cặp tình nhân yêu đương.
Quả nhiên ở cách đó không xa có một người phụ nữ xinh đẹp đang ủ rũ chau mày ngồi đợi.
Căn cứ vào thông tin của Tô Tĩnh Di, đối phương là một người phụ nữ giàu có chưa đến 40 tuổi.
Hạ Tiểu Bạch thấy xem ra người phụ nữ này bảo dưỡng cũng rất tốt, nhìn thế nào cũng chỉ giống mới hơn ba mươi.
Làn da trắng nõn, dáng người yểu điệu được bao bọc trong bộ váy công sở, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của năm tháng.
Đến gần vừa nhìn, Hạ Tiểu Bạch dám khẳng định đối phương lúc còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nữ.
Dung nhan trang điểm nhẹ nhàng thoạt nhìn trưởng thành cao quý, trên chiếc cổ trắng nõn còn đeo một vòng cổ ngọc trai.
Mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt hạnh linh hoạt, khí chất ổn trọng đoan trang.
Cô ấy dường như không nhận ra anh đã đến.
Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể chủ động chào hỏi, anh mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch hỏi: "Xin hỏi chị là chị Hoàng phải không?"
Hoàng Tú Anh thấy có người đang gọi mình thì hơi ngẩng đầu.
Đập vào mắt cô chính là một thiếu nữ váy xanh, khiến cô cảm thấy vô cùng kinh diễm, mái tóc đen rủ xuống vòng eo mảnh khảnh, chiếc eo thon gọn, nhìn vừa duyên dáng vừa yêu kiều.
“Xin hỏi em là?”
Hạ Tiểu Bạch cực kỳ lễ phép vươn bàn tay ngọc trắng như tuyết ra.
“Em tên Hạ Hiểu Bạch, là gia sư mà Tô Tĩnh Di giới thiệu tới ạ.”
Hoàng Tú Anh chỉ hơi sửng sốt, cũng vươn tay nắm lấy tay thiếu nữ trước mắt.
“Chị nhớ Tĩnh Di nói gia sư là một cậu bé mà nhỉ?”
Hạ Tiểu Bạch giải thích: "Đó là em trai của em, nhưng nó có việc gấp, sợ lỡ hẹn với chị cho nên nhờ em đến thay"
“Nếu chị Hoàng không ngại......”
Hoàng Tú Anh tỏ vẻ không có vấn đề gì gật gật đầu, lộ ra nụ cười ôn nhã.
“Mau ngồi xuống trước đi?”
Hạ Tiểu Bạch cũng không dài dòng văn tự nữa, tay ngọc vịn làn váy tao nhã ngồi xuống, hai chân thon dài khép lại.
Nhất cử nhất động đều cực kỳ tao nhã khéo léo.
Đôi khi những chi tiết nhỏ trong cuộc sống có thể thấy được sự tu dưỡng của một người.
Biệu hiện của Hạ Tiểu Bạch tao nhã lưu loát, làm cho người ta cảm thấy anh là một người được giáo dục tốt.
Như vậy mới có thể lấy lòng người phụ nữ trước mắt này.
Nghe Tô Tĩnh Di nói đối phương là một nữ doanh nhân mạnh mẽ có công ty riêng.
Vì hai đứa con mà có thể vung tiền như rác.
Hoàng Tú Anh cũng là quan sát từng hành động nhỏ của cô gái váy xanh trước mặt này, hài lòng gật gật đầu.
Về phương diện lễ phép thì tốt hơn rất nhiều so với một số sinh viên đại học cô từng gặp.
Hoàng Tú Anh nhìn Hạ Tiểu Bạch nói: "Chúng ta nói chuyện về chuyện dạy gia sư đi."
"Nghe nói em là sinh viên của viện văn học, vậy em dạy kèm cho bảo bối nhà chị một khóa ngữ văn đi."
"Dạy vào thứ bảy, chủ nhật, từ 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa, bao tiền ăn sáng và ăn trưa."
“Nếu em thấy không có vấn đề gì, chị sẽ trả em 300 tệ.”
“Cũng có nghĩa là lương theo buổi là ba trăm tệ, đương nhiên đây cũng chỉ là lương cơ bản.”
"Chị sẽ thường xuyên kiểm tra bé nhà chị."
------
Dịch: MBMH Translate