"Nếu như thành tích hài lòng chị có thể trả thêm tiền, gấp mười lần hoàn toàn không thành vấn đề."
“Đúng rồi, con trai chị tên là Lâm Bảo Bảo, năm nay 13 tuổi.”
Lâm Bảo Bảo? Cái tên này cũng quá mức ngây thơ đi.
Ách...... Cái tên Hạ Tiểu Bạch này của anh cũng không kém cạnh!
Một buổi sáng làm ba tiếng được 300 tệ, tính ra mỗi giờ được 100 tệ, công việc này có thể tìm được ở đâu chứ.
Hơn nữa chỉ cần làm cuối tuần là được, đối với một con cá muối chỉ thích chết dí ở nhà như Hạ Tiểu Bạch mà nói, đây quả thật là một công việc rất phù hợp.
Hạ Tiểu Bạch tươi cười nói: "Có thể, bảo bối nhà chị Hoàng cứ giao cho em đi."
Hoàng Tú Anh khẽ gật đầu, nhưng đôi môi đỏ mọng gợi cảm của cô lập tức thở dài một hơi.
“Kỳ thật chị cũng không muốn giấu diếm em, cục cưng nhà chị rất nghịch ngợm.”
“Em cũng không phải là gia sư đầu tiên chị mời về, trước đó có mấy người, đều bị tức chết mà rời đi rồi.”
Hạ Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Vậy ba của bé cứ mặc kệ như vậy ạ? Tục ngữ có câu: “nuôi mà không dạy, là lỗi của cha, dạy mà không nghiêm, là thầy thất trách.”
"Giáo viên cũng chỉ là một phần, phụ huynh mới là trọng điểm giáo dục con cái."
Hoàng Tú Anh nghĩ tới đây, tay ngọc không khỏi nâng lên đỡ trán, lộ ra ánh mắt đau lòng.
“Ba chúng nó đã qua đời cách đây 10 năm rồi.”
“Mấy năm nay đều là chị thuê bảo mẫu ở nhà chăm sóc chị em chúng, chị ở bên ngoài còn có công ty cần quản lý.”
“Đây là tài sản của chồng chị để lại, chị cũng không thể không quản.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt ưu thương của cô, có chút bối rối.
Nghĩa là cô ấy là góa phụ? Chẳng lẽ bên cạnh chị ấy không có ai để nương tựa sao?
Anh thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ chị không nghĩ tới việc tìm cho hai đứa nhỏ một người cha sao?"
Hoàng Tú Anh có chút bất đắc dĩ, cô đương nhiên cũng muốn tìm một người bạn đời.
Nhưng ngay cả hai đứa nhỏ cô còn không chăm sóc được, làm gì có thời gian mà yêu đương.
Huống chi đối phương khi biết cô đã có một cặp song sinh, trên cơ bản đều sẽ xoay người rời đi.
Không đi thì cũng chỉ có trường hợp nhìn trúng tài sản của cô mà thôi.
Hạ Tiểu Bạch thấy đối phương không trả lời, cũng áy náy nói: "Xin lỗi chị, là em nhiều lời rồi.”
Không ngờ tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết và phim ảnh cũng có thể xảy ra ngoài thực.
Hai người trò chuyện rất nhiều, Hạ Tiểu Bạch cũng không e dè, không những ăn nói nhã nhặn mà còn hóm hỉnh, duyên dáng.
Nhờ lợi thế của ngoại hình xinh đẹp, không ai có thể nghi ngờ.
Anh nói từ chuyện đời nhà Tần cho đến đời Nguyên, Minh và nhà Thanh làm cho Hoàng Tú Anh càng thêm hài lòng với cô gái trước mặt.
"Xem ra cô Hiểu Bạch không những có hiểu biết về văn học mà còn rất giỏi lịch sử, dung mạo cũng vô cùng ưu tú.”
Hạ Tiểu Bạch vén mấy sợi tóc rủ trước trán ra sau tai rồi mỉm cười.
"Mấy thứ này không là gì cả, sao có thể sằng bằng người quản lý của một công ty niêm yết như chị Hoàng đây.”
Hoàng Tú Anh khoác tay: “Những thứ này đều là tài sản thừa kế chồng chị để lại, cũng như các mối quan hệ của anh ấy.”
"Nếu chỉ dựa vào một người phụ nữ yếu đuối như chị sao có thể kinh doanh một công ty cho đến bây giờ.’
Hoàng Tú Anh nhìn đồng hồ một cái rồi nói xin lỗi: “Thời gian không còn sớm, chị phải về công ty xử lý vài chuyện "
"Ngày mai là thứ bảy, em cứ gọi xe đến nhà chị theo địa chỉ này là được.”
"Đến lúc đó chị sẽ trả em tiền đi lại chung với tiền lương trong một lần.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn một bàn đồ ngọt: “Chị không đợi ăn xong hẵng đi.”
Hoàng Tú Anh cười nói: “Dạo này chị đang giảm cân, cũng thường xuyên đến chỗ này, chị đã nói với quản lý thanh toán rồi, nếu không đủ em có thể gọi thêm.”
Hạ Tiểu Bạch lắc lắc tay: “Đủ rồi, đủ rồi, nhiêu đây còn đủ để em đóng gói mang về cho mấy đứa em ăn.”
Anh nhìn Hoàng Tú Anh rời đi, quả nhiên là người làm chuyện lớn đều không hề câu nệ tiểu tiết.
Có mấy ông chủ công ty keo kiệt đến mức cắt xén và chậm trễ trong việc thanh toán các chi phí cho nhân viên.
Hạ Tiểu Bạch nhìn bàn ăn, anh đưa tay lên gọi phục vụ đóng gói toàn bộ mấy món chưa động đến.
Lúc nãy anh có nhìn sơ qua menu, giá cả ở đây không hề rẻ hơn bữa ăn mà anh đã lừa Tạ Văn Kiệt lúc trước.
Lúc Hạ Tiểu Bạch về đến nhà đã năm giờ chiều, Diệp Tử Hiên đang bị Diệp Lâm nhéo lỗ tai, trên bàn còn có ba đĩa đồ ăn xám xịt.
Diệp Tử Hiên cầu xin tha thứ: “Chị, nếu ăn nữa sẽ chết người thật đấy! Chị tha cho em đi.”(? д? ? ) Đau khổ
Diệp Lâm tức giận nói: “Chị bỏ biết bao nhiêu công sức để nấu bữa cơm này, có dễ dàng gì đâu.”
"Một người không về nhà ăn cơm chưa nói, còn một đứa thì chê khó ăn.” (? °? д°)
------
Dịch: MBMH Translate