Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 241 - Chương 241: Thiếu Niên Tức Giận

Chương 241: Thiếu Niên Tức Giận Chương 241: Thiếu Niên Tức Giận

Lời nói của Hạ Tiểu Bạch dọa cho Diệp Tử Hiên lập tức suy sụp.

Nếu để chị gái biết cậu làm gì với anh Tiểu Bạch, nhất định sẽ khiến cho mình tan chảy.

Diệp Lâm lại mang sữa đậu nành tươi ra, đương nhiên chỉ có phần của Hạ Tiểu Bạch.

Khi nhìn thấy hôm nay Hạ Tiểu Bạch ăn mặc đặc biệt xinh đẹp, đôi mắt xinh đẹp của cô cũng sáng lên.

"Anh Tiểu Bạch, chúc mừng anh đã tiến gần hơn một bước tới việc trở thành con gái."

Hạ Tiểu Bạch... đáng tiếc bây giờ anh đã là con gái rồi..... là kiểu con gái không thể con gái hơn được nữa.

Dù sao thì đến cả “bà dì” cũng có luôn rồi.

"Đúng rồi, anh Tiểu Bạch, đây là sữa đậu nành tươi mà em đã dày công chuẩn bị cho anh." Diệp Lâm tươi cười đưa cho Hạ Tiểu Bạch.

Hạ Tiểu Bạch cảm thấy nha đầu này kỳ quái, mấy ngày này thường xuyên làm sữa đậu nành tươi cho mình.

"Ực ực ực" Mùi vị quả thực rất ngon.

Đầu ngón tay của Diệp Lâm quấn vào sợi tóc xõa xuống trước ngực, ngại ngùng đỏ mặt hỏi :

"Đây là sữa mà em một lòng làm cho anh Tiểu Bạch đó ~"

Trong mắt cô tràn đầy mong đợi : “Hương vị thế nào ?”

Hạ Tiểu Bạch gật gật đầu : “Hương vị rất ngon, chỉ là hơi ngọt một chút, lần sau cho ít đường hơn.”

Anh cầm bánh quẩy ở một bên rồi đi ra ngoài : “Anh sẽ không về ăn trưa đâu nhé.”

Diệp Lâm có chút không đành lòng nhìn Hạ Tiểu Bạch rời đi.

"Đi đường cẩn thận nhé."

Diệp Tử Hiên ở một bên giơ tay nói : “Chị, sao của em lại làm từ sữa bột đậu nành ? Mùi vị bình thường thôi.”

"Em cũng muốn sữa đậu nành tươi."

Diệp Lâm thở dài : "Yên tâm đi, buổi trưa chị sẽ đích thân làm món đầu sư tử kho tàu mà em thích ăn nhất."

“Đừng nói chị chỉ biết bắt nạt em, chị rất thương em đó.”

Diệp Tử Hiên : "Nhưng chị thường xuyên đánh em...."

Diệp Lâm : "Chẳng lẽ em chưa từng nghe nói, đánh là thương sao ? Càng đánh nhiều thì càng thương sao ?"

Diệp Tử Hiên............: "Em có thể không ăn được không ?"

Diệp Lâm : "Em nói gì cơ ?" (?°?д°)

Chẳng mấy chốc, bóng dáng của thiếu nữ đã xuất hiện trong một khu chung cư cao cấp.

Một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đi tới, khi nhìn rõ dung mạo và dáng vẻ của người đi tới, anh ta căng thẳng đến mức có chút run rẩy.

"Thật là một cô gái…xinh đẹp"

"Xin... .xin hỏi, cô đến đây để tìm người sao ?"

Đôi bàn tay trắng nõn như ngọc của cô gái vén mái tóc đen rơi lả tả lên, lộ ra nụ cười thanh lệ có thể khuynh đảo chúng sinh.

Vô cùng lịch sự, mỉm cười nói : "Anh bảo vệ. "

"Tôi là gia sư được người dùng căn hộ 1207 thuê, anh có thể cho tôi vào được không ?"

Giọng nói ngọt ngào và trong trẻo như tiếng chim vàng anh hót dưới bóng cây.

Nhân viên bảo vệ này là một chàng trai trẻ sớm đã nhìn thấu hồng trần, anh ta lựa chọn bớt đi 40 năm con đường vòng, trực tiếp làm nhân viên bảo vệ.

Vốn tưởng rằng anh đã rất lạc quan tích cực, chọn làm người không có ước mơ sống hết một đời, nhưng bây giờ nhìn thấy trên đời có người đẹp như vậy, có lẽ anh đã nhen nhóm lại động lực sống.

Không nỗ lực kiếm tiền thì làm sao có thể tán được cô gái xinh đẹp như vậy chứ ?

"Cô…cô chờ một chút."

"Bây giờ tôi kiểm tra xem hộ gia đình 1027 có để sẵn lại tin nhắn gì hay không."

"Bởi vì chỗ này của chúng tôi là khu chung cư cao cấp nhất của thành phố, nằm cạnh biển, là khu chung cư có tầm nhìn ra biển."

“Một mét vuông có giá khoảng gần 15 vạn nhân dân tệ, những người có thể sống ở đây đều là những người giàu có trong thành phố”.

"Cho nên cơ sở an ninh rất đầy đủ, bất kỳ người lạ nào vào khu chung cư này đều cần phải kiểm tra nghiêm ngặt."

Hạ Tiểu Bạch cũng nhìn vào cảnh vật xung quanh của khu chung cư, vô cùng tươi đẹp.

Thậm chí đứng ở đây anh cũng có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ.

Dọc hai bên đường trồng rất nhiều hoa và cây, hương hoa thoang thoảng cùng gió biển thổi vào khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi nói : "Được rồi, đi đường cẩn thận."

Hạ Tiểu Bạch mỉm cười với anh : “Cảm ơn rất nhiều.”

Người bảo vệ trẻ tuổi nhìn bóng lưng cô gái xinh đẹp rời đi, mái tóc đen tung bay trong gió.

Lập tức cởi đồng phục bảo vệ trên người, bấm số gọi cho đội trưởng đội bảo vệ.

"Alo, anh Lâm à, tôi không làm nữa, tôi muốn khởi nghiệp, tôi muốn phát đạt, tôi muốn theo đuổi ước mơ, tôi muốn ôm người đẹp trong tay !"

…………

Trong hộ gia đình 1027.

Một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp nhìn chàng trai đứng bên cạnh với vẻ mặt tức giận.

"Bảo Bảo, ngoan có được không, nhanh chóng dọn dẹp phòng của con, gia sư đã đến cổng khu chung cư rồi."

Thiếu niên vô cùng tức giận trợn mắt nhìn mẹ mình, hung hăng ném cuốn sách giáo khoa trên tay xuống đất.

“Mẹ, con đã nói là con không cần gia sư, sao mẹ nhất định phải ép con ?”

"Học thêm có ích gì chứ ? Chỉ lãng phí thời gian thôi, thành tích của con ở Học viện đã rất tốt rồi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment