Thiếu niên nói xong bước vào phòng muốn đóng cửa lại nhưng bị người phụ nữ nắm lấy cánh cửa.
“Bảo Bảo, có phải là con muốn chọc giận mẹ không ?”
“Nếu như lát nữa con dám vô lễ với gia sư, mẹ sẽ đánh con đó.” Người phụ nữ cầm lấy móc treo quần áo bên cạnh, làm ra dáng vẻ hung ác.
Thiếu niên tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn vô cùng không phục, dùng sức đá mạnh vào cửa. (Bỗng nhiên đau đến mức đỏ mặt)
“Mẹ đối tốt với con ? Nếu thật sự đối tốt với con, thì không phải là mỗi ngày đều đến công ty, mà là dành nhiều thời gian hơn cho con. Nếu như mẹ muốn con học cũng không phải là không thể, trừ phi mẹ tự mình dạy con. Nếu như mời những người khác đến, mấy người được gọi là gia sư, thật xin lỗi, con không có hứng thú chút nào."
"Con không những không có hứng thú, thậm chí còn có thể tức giận hoặc là sẽ đánh người đó."
Người phụ nữ tức giận đến run cả tay : "Nếu mẹ không đi làm kiếm tiền, con có sách để mà học không ? Con có cơm để mà ăn không ? Con có thể có cuộc sống tốt như vậy được không ?"
Bà nhìn tin nhắn trên điện thoại : “Sáng nay mẹ có cuộc họp cực kỳ quan trọng.”
“Nếu như buổi tối trở về để mẹ biết, con dám đối xử tệ với giáo viên, thì mẹ nhất định sẽ đánh con.”
Đúng lúc này, chuông cửa nhà bà vang lên.
"Ting tong"
"Ting tong"
Hoàng Tú Anh biết là Hạ Tiểu Bạch tới, bà liền trừng mắt nhìn thiếu niên cảnh cáo.
Bà nhanh chóng xỏ giày đến mở cửa cho khách.
Hoàng Tú Anh vừa mở cửa thì phát hiện Hạ Hiểu Bạch thanh mảnh đã đứng đợi lâu ở cửa.
Viền váy màu xanh lam đung đưa, da trắng như tuyết, vô cùng diễm lệ, dung mạo xinh đẹp, còn mang theo nụ cười dịu dàng.
“Chào buổi sáng, cô Hoàng.”
Hoàng Tú Anh xin lỗi nói: “Thật ngại quá cô Hiểu Bạch, đứa trẻ nhà tôi ngang bướng.”
“Uầy……”
“Đứa trẻ này rất là ghét đi học thêm, nhưng mà thành tích gần đây càng ngày càng tụt hạng trầm trọng.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy e là cao trung cũng không thể học được, tôi cũng rất là đau đầu.”
Hạ Tiểu Bạch làm ra một bộ dạng thấu hiểu an ủi nói.
“Cái này tôi hiểu, những đứa trẻ tuổi này rất là phản nghịch.”
“Lúc tôi ở tuổi này cũng rất là ngang bướng, cha tôi tức giận đến mức đánh tôi mấy trận.”
Hoàng Tú Hoa cũng có chút kinh ngạc nhìn cô gái khí chất ưu nhã.
Trong mắt của cô nhìn không ra Hạ Hiểu Bạch này trước kia cũng là một nữ sinh ngang bướng.
Đúng vào lúc này thì điện thoại của cô reo lên.
Là người ở công ty gọi đến, cô vừa nghe vừa xin lỗi nhìn Hạ Hiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch thấy dáng vẻ của cô có chút vội nên mỉm cười nói.
“Nếu như cô Hoàng có việc gấp, đứa trẻ nhà cô cứ giao cho tôi là được rồi.”
Hoàng Tú Anh nhìn vào trong nhà lại nhìn sang Hạ Hiểu Bạch.
“Quả thật là công ty của tôi có việc cần đi gấp một chuyến, nếu như thật sự không có cách nào thì cô cứ về trước đi.”
“Tiền lương tôi vẫn sẽ gửi.”
Gương mặt tao nhã của Hạ Tiểu Bạch nhàn nhạt mỉm cười, “Cái này tôi tự có chừng mực.”
Trong lòng âm thầm suy nghĩ nếu ngay cả một đứa nít ranh mà cũng không xử lý được, thì anh không phải là Hạ Tiểu Bạch.
Hoàng Tú Hoa mang giày vào liền vội vàng ra khỏi cửa.
Hạ Tiểu Bạch cởi bỏ đôi giày thể thao và tất lộ ra một đôi gót chân trắng như tuyết.
Chậm rãi đi vào phòng khách của căn nhà.
Không thể không nói nhà của cô Hoàng thật sự rất giàu có, bên trong trang trí vô cùng sang trọng.
Lâm Bảo Bảo ở trong phòng áp tai vào sát cửa nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.
Cậu ta tức giận đến mức nghiến răng, giậm chân và hét lớn.
“Thằng cha ở ngoài kia, tôi nói cho ông biết.”
“Tôi không cần gia sư gì cả.”
“Bây giờ đi vẫn còn kịp, nếu không tôi sẽ ra đánh ông.”
Lâm Bảo Bảo ở trong phòng tìm công cụ để dọa người.
Cuối cùng tìm thấy được chiếc mặt nạ sói hù người ở dưới gầm giường.
Cậu quyết định phải dọa tên gia sư ở bên ngoài một trận.
Giống như gia sư cũ lần trước vậy.
Hạ Tiểu Bạch đứng ở trước cửa phòng của Lâm Bảo Bảo giơ tay lên gõ cửa, “Bạn học Lâm Bảo Bảo có trong đó không.”
“Tôi là gia sư của cậu.”
“Nếu như có thể thì ra ngoài nói chuyện với tôi nhé.”
Lâm Bảo Bảo đeo mặt nạ sói lên, không ngờ rằng bên ngoài lại là giọng nói dễ nghe của một chị gái.
Xem ra bà già có tiến triển rồi, còn mời cho cậu một chị gia sư đến dạy thêm.
Nhưng mà bà già nghĩ sai lầm rồi.
Hôm nay cho dù là ông trời có đến, cậu cũng nhất quyết không thỏa hiệp.
Huống chi lát nữa còn có hẹn với cô vợ nhỏ ra ngoài xem phim nữa.
Cậu lớn tiếng nói, “Người ở bên ngoài, cô đi đi, lời nói của tôi chỉ đến đây thôi.”
“Lâm Bảo Bảo tôi cho dù có chết, từ đây nhảy xuống dưới, cũng không cần đám gia sư chó chết như cô đâu.”
Hạ Tiểu Bạch nghe lời nói của thằng nhóc này, trên trán hơi nổi gân xanh.
------
Dịch: MBMH Translate