Mùa hè tháng bảy, Hạ Tiểu Bạch cầm quyển sách trong tay, bộ dạng uể oải nhìn cảnh trời biển một màu bên ngoài cửa sổ.
Dưới ánh nắng mặt trời, mặt biển lấp lánh, xa xa có thể nhìn thấy những vệt nhỏ cánh buồm trắng mờ mờ ảo ảo đang đón gió rẽ sóng, nhấp nhô theo ngọn sóng.
"Cảnh biển đẹp biết mấy." Hạ Tiểu Bạch không khỏi cảm thán.
Lâm Bảo Bảo giả vờ ngoan ngoãn ngồi cạnh Hạ Tiểu Bạch, ra vẻ đang học hành nghiêm túc.
Nhưng đôi mắt cậu không ngừng đảo quanh người chị gái trước mặt.
Hạ Tiểu Bạch sao lại không biết ánh mắt của thiếu niên này được chứ, anh khẽ nhíu mày, giả vờ tức giận.
Bàn tay trắng nõn như ngọc cầm một cuốn sách bên cạnh lên nhẹ nhàng gõ vào đầu Lâm Bảo Bảo.
“Chị bảo em đọc sách, không phải nhìn chị.” Anh bất lực mỉm cười, băng thanh ngọc khiết, dịu dàng rung động lòng người.
Một cơn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt anh, làm vài sợi tóc tung bay, xinh đẹp đến tuyệt thế khuynh quốc, đôi môi anh đào mềm mại nhỏ nhắn khẽ mở ra khép lại.
m thanh kì ảo khiến Lâm Bảo Bảo chìm đắm trong đó, không thể thoát ra được.
Lâm Bảo Bảo cũng đỏ mặt : “Tất cả là do chị Tiểu Bạch quá xinh đẹp.”
"Khiến đôi mắt em không thể kiểm soát mà nhìn về phía chị."
Hạ Tiểu Bạch chỉ mỉm cười lắc đầu, đối với một bậc thầy trà đạo chuẩn mực, anh không thể tức giận.
Chẳng hạn, một cái tát vào mặt khiến cậu ta không được nhìn mình, mà học hành đàng hoàng.
Như vậy cực kỳ không phù hợp với thiết lập của anh, chỉ có thể kiên nhẫn dạy dỗ thiếu niên này.
“Tối qua chị đã nói chuyện với mẹ em, bà ấy nói thành tích học tập một năm gần đây của em đã giảm sút rất nghiêm trọng.”
“Đặc biệt phần đọc hiểu không theo kịp nhịp độ giảng bài của giáo viên”
"Vừa rồi chị cũng đã xem bài kiểm tra Ngữ Văn của em. Bài thi 120 điểm, phần đọc chiếm 50 điểm, em chỉ thi được 23 điểm, chưa đến một nửa."
"Nếu em muốn thi vào trường cấp ba trọng điểm, vậy thì ít nhất em cần phải đạt được 45 điểm trở lên."
"Tiếp theo, chị sẽ phân tích cho em phần đọc hiểu, nhớ phải nghiêm túc nghe giảng, nếu không sẽ cho em biết tay."
Đầu anh hơi nghiêng, mái tóc đen cũng nghiêng xuống, chớp chớp đôi lông mi dài, khóe miệng hiện lên một chút nghiêm nghị và đáng yêu.
Lâm Bảo Bảo cũng bị nụ cười của Hạ Tiểu Bạch mê hoặc, vẻ mặt rất kiên định nói :
"Yên tâm đi, chị Tiểu Bạch, em sẽ nghiêm túc nghe giảng."
Cậu cứ như vậy ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên lắng nghe chị gái xinh đẹp trước mặt giảng bài.
Đừng hỏi cậu ta vì sao lại ngồi dưới đất, chính là góc độ vô cùng đẹp.
Hàng ngàn sợi tóc đen buông xõa trên vai, khẽ phất phơ trong làn gió mùa hè, giữa đôi mắt sáng tự nhiên hiện lên một tia khí chất tao nhã.
Giọng nói của thiếu nữ như hoa lan trong sơn cốc, êm tai kì ảo.
Lâm Bảo Bảo chỉ cảm thấy trên người Hạ Tiểu Bạch có hương hoa ngọt ngào, giống như làn gió mát mùa hè, hoa đào vạn dặm.
Làm cho cậu khi nghe Hạ Tiểu Bạch giảng bài, cảm thấy rất thoải mái.
Những nội dung vốn dĩ hoàn toàn nghe không lọt tai khi ở trên lớp, giờ đây đi vào trong đầu như một sự giác ngộ.
Bản thân Lâm Bảo Bảo rất thông minh lanh lợi, chỉ là đến độ tuổi dậy thì, có chút chán ghét việc học dẫn đến thành tích tụt dốc.
…………
Khoảng thời gian đẹp đẽ luôn trôi qua rất nhanh, đã 11 giờ trưa rồi.
Chỉ còn một giờ nữa là kết thúc buổi học hôm nay.
Hạ Tiểu Bạch cũng cảm thấy có chút khát nước, bàn tay trắng nõn như ngọc chậm rãi đóng cuốn sách lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười vô cùng bình yên.
“Lâm Bảo Bảo, ở đây có nước không ?”
Lâm Bảo Bảo ra vẻ bợ đỡ săn đón, nói: “Trong tủ lạnh nhà em có Coca, chị Tiểu Bạch có uống không ?”
Hạ Tiểu Bạch chậm rãi lắc đầu : "Chị không uống loại đồ uống có ga này, không tốt cho sức khỏe, uống nước lọc là được rồi."
Lâm Bảo Bảo cũng gãi gãi cái đầu nhỏ : "Không hổ là chị gái xinh đẹp, chẳng trách giữ được vóc dáng đẹp như vậy."
“Mẹ em thường nói uống Coca không tốt cho sức khỏe, dễ tăng cân”.
Cậu nhanh chóng rót một cốc nước lọc rồi cẩn thận đưa cho Hạ Tiểu Bạch.
“Chị Tiểu Bạch, tới uống nước đi.”
Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều, nói : “Cảm ơn.” Bàn tay trắng nõn như ngọc đón lấy cốc nước cậu đưa qua.
Anh hơi hé ra đôi môi mềm mại như cánh hoa hồng, nhấp vào thành ly thủy tinh, uống vài ngụm nhỏ.
Sau đó anh từ từ đặt ly nước xuống, trên ly thủy tinh trong suốt để lại dấu son màu hồng đào nhàn nhạt.
Lâm Bảo Bảo nuốt nước bọt ừng ực, mưu toan trong lòng đã nghĩ đến điều tuyệt vời.
Hạ Tiểu Bạch vuốt lại mái tóc có phần tản mát của mình : "Tiếp theo, em tự học đi, cũng sắp hết giờ rồi."
"Bài học hôm nay đến đây thôi."
Lâm Bảo Bảo mới nhận ra đã gần mười hai giờ rồi.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thời gian học tập trôi qua nhanh như vậy.
Trong lòng có chút không nỡ.
Nếu như giáo viên ở trường dịu dàng và xinh đẹp bằng một nửa chị Tiểu Bạch, vậy thì tốt biết mấy.
------
Dịch: MBMH Translate