Cậu đảm bảo thành tích của mình sẽ tăng lên ít nhất một bậc.
Điều đáng tiếc là giáo viên Ngữ Văn trong trường lại là một lão già hói đầu, rất nghiêm khắc trong giờ học.
Nếu không tập trung thì sẽ bị phạt đứng, hoàn toàn không nhẹ nhàng như chị Tiểu Bạch.
Càng huống hồ, chị Tiểu Bạch ngay cả khi tức giận vẫn rất xinh đẹp.
Giọng nói càng khiến người ta say mê, không biết bị chị ấy mắng là cảm giác như thế nào đây.
Lâm Bảo Bảo nhanh chóng bò dậy, ngồi cạnh Hạ Tiểu Bạch,
"Chị Tiểu Bạch, em còn muốn học tiếp, hay là em bảo mẹ thêm tiền cho chị."
Hạ Tiểu Bạch trong lòng không nói nên lời, thật sự coi anh là người vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm.
Là một thiếu nữ không muốn động tay làm gì cả, trong kỳ nghỉ hè còn đi ra ngoài làm việc là đã đi ngược lại ý định ban đầu của mình.
Nếu như đối phương là một cô gái xinh đẹp dễ thương thì cũng không sao cả, nhưng giờ chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm.
Không còn hứng thú gì nữa.
Anh khẽ mỉm cười nói : “Xin lỗi, buổi trưa chị còn có việc (về nhà chơi game, ngủ hoặc tán gái)”
"Sáng nay chị đã nói rất nhiều, những thứ này em cần phải tự mình tiêu hóa từ từ."
"Như vậy mới có thể tiếp thu tốt hơn những kiến thức được dạy trong bài giảng"
"Nhớ đó, lần sau chị sẽ đến kiểm tra nội dung đã giảng trong hôm nay."
"Nếu như em không nhớ chút nào, vậy thì chị cũng chỉ có thể xin từ biệt thôi."
Lúc nói câu này, ngữ khí của Hạ Tiểu Bạch có chút trịnh trọng.
Đôi mắt như tinh thể băng cũng ẩn chứa một chút mãnh liệt, hoàn toàn không hề giống như dáng vẻ đang đùa chút nào.
“Dù sao thì chị cũng đã nhận thù lao từ mẹ em.”
"Nếu như em vẫn không học tốt, thì chị cũng không có mặt mũi nào mà tiếp tục dạy em nữa."
Trong lòng Lâm Bảo Bảo thắt lại, cậu vô thức dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy góc váy của Hạ Tiểu Bạch, vẻ mặt có chút hoang mang, nói :
"Chị yên tâm đi, hôm nay em nhất định sẽ nỗ lực học tập, tuyệt đối sẽ không phụ sự dạy dỗ của chị Tiểu Bạch."
"Xin chị đừng nghỉ việc............” (ó﹏ò。)
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch hơi nhếch lên, ha ha, nghỉ việc ?
Công việc nhẹ nhàng lại còn có thể kiếm tiền, mất đi rồi thì anh kiếm đâu ra chứ.
Trừ khi Hoàng Tú Anh chủ động đuổi anh.
Nếu không thì có thế nào đi nữa cũng phải mặt dày tiếp tục làm công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè này.
Hạ Tiểu Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn nửa giờ nữa, cũng có chút nhàm chán.
Đáng tiếc lại không thể chơi game hay lướt Douyin trước mặt tên tiểu tử này.
Chỉ có thể tiện tay cầm một tập thơ lên và đọc một cách nhàm chán.
Mặc dù Lâm Bảo Bảo đang xem bài kiểm tra.
Trong lòng lại đang nghĩ cả vạn cách làm sao mới có thể bắt chuyện với chị Tiểu Bạch.
Nhưng Hạ Tiểu Bạch lại mang đến cho cậu cảm giác tiên khí lạnh lùng, nhất thời cũng không biết phải bắt chuyện với anh như thế nào.
Cũng không biết chị Tiểu Bạch đã có bạn trai hay chưa.
Nhưng chị Tiểu Bạch xinh đẹp như vậy, ở trường đại học chắc chắn sẽ có rất nhiều chàng trai đang theo đuổi chị ấy.
Nghĩ tới đây, Lâm Bảo Bảo có chút hoảng hốt.
Mặc dù tuổi tác của cậu và chị Tiểu Bạch chênh lệch không ít, khả năng ở bên nhau là rất thấp, nhưng khi nghĩ đến chị gái nữ thần của mình được chàng trai khác ôm trong vòng tay cưng chiều, trái tim của Lâm Bảo Bảo cảm giác như sắp vỡ tan ra.
Con người chính là sinh vật ích kỷ như vậy, cái gì mình không có được thì cũng không muốn người khác có được.
Cuối cùng ánh mắt cậu rơi vào chiếc đồng hồ trên cổ tay Hạ Tiểu Bạch.
Cậu nhớ là chị gái cậu cũng có một chiếc giống hệt.
Chỉ có thể không có gì để nói thì tìm chuyện để nói.
"Chị Tiểu Bạch, đồng hồ trên tay chị đẹp quá."
"Chị gái em cũng có một cái. Cái này là chị tự mua hay là bạn tặng vậy ?"
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch hơi nhếch lên, sao lại có cảm giác tên tiểu tử này hình như là đang cố ý gài mình vậy.
Anh cũng trả lời rất thành thật, trên khuôn mặt tao nhã tuyệt trần có chút ửng hồng.
"Đây là món quà do người chị thích tặng cho chị coi như một món quà sống chung."
Vốn dĩ Lâm Bảo Bảo còn có suy nghĩ viễn vông, suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi.
Chị Tiểu Bạch đã ở chung với người khác rồi ! ! ! ! !!!!˚‧º(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅ )‧º˚
Lâm Bảo Bảo che miệng, ngạc nhiên cắn vào đầu lưỡi với vẻ mặt đau đớn.
Cậu hoàn toàn không muốn tin, lắp bắp cố kìm nén cơn đau ở đầu lưỡi.
“Chị Hiểu Bạch có người mình thích rồi à?”
Hạ Tiểu Bạch đỏ mặt, vén lại mái tóc buông xõa, cười thản nhiên.
Đầu ngón tay thon dài vuốt ve vầng trán của Lâm Bảo Bảo.
“Đây là vấn đề cá nhân của chị, chị chỉ là gia sư của em, không cần phải nói cho em biết.”
Trong lòng của cậu trai thật là tò mò.
Không khẳng định, cũng không có câu trả lời phụ định.
Càng khiến cho lòng hiếu kỳ của cậu lên đến cực điểm, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Cậu nhìn Hạ Tiểu Bạch với vẻ mặt cầu xin, “Chị Hiểu Bạch chị nói cho em biết đi.”
“Chị thật sự có người mình thích rồi sao?”
Hạ Tiểu Bạch làm ra một bộ dạng suy tư.
Ở bên cạnh cầm lên ba tờ giấy tuyển sinh trung học giả vờ đưa cho Lâm Bảo Bảo.
“Nếu như ba bài thi thử này, em làm khiến chị vừa ý.”
“Có lẽ chị sẽ kể cho em nghe.”
------
Dịch: MBMH Translate