Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 246 - Chương 246: Vợ Của Lâm Bảo Bảo?

Chương 246: Vợ Của Lâm Bảo Bảo? Chương 246: Vợ Của Lâm Bảo Bảo?

Lâm Bảo Bảo cầm lấy bài thi mà Hạ Tiểu Bạch đưa, đặc biệt nhìn bàn tay ngọc ngà đẹp như tuyết của cô, mười đầu ngón tay giống như búp măng, cổ tay như củ sen trắng, thuần khiết như thể một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

Đầu ngón tay ngẫu nhiên chạm vào, cậu dường như có thể cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay này.

“Chị Hiểu Bạch, chị có thể cho em nắm bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của chị được không?”

Hạ Tiểu Bạch lại nhẹ nhàng gõ đầu của cậu.

“Lâm Bảo Bảo, em đừng có được nước lấn tới.”

“Nếu ba bài thi này khiến chị vừa ý, có lẽ chị có thể cân nhắc hứa hẹn với em những điều khác ngoài việc học."

Lâm Bảo Bảo giống như một quả bóng xì hơi, ba đề thi thử này siêu khó….Trong một thời gian không thể nào làm ra được thành tích hài lòng được.

“Vậy làm như thế nào mới xem là làm hài lòng chị Hiểu Bạch….Ba bài thi thử đều đạt sao?”

Hạ Tiểu Bạch uống một ngụm nước rồi nói tiếp.

“Em nằm mơ sao, nếu chỉ đạt thôi thì không thể nào thi lên trường cấp ba trọng điểm được.”

“Chị đã xem những bài thi thử 150 điểm gần đây của em chỉ miễn cưỡng đạt được 90 điểm, chỉ ở mức vừa đạt.”

“Chị cho em mục tiêu tối thiểu là 110 điểm, 120 điểm trở lên coi như là xuất sắc.”

“Điều này sẽ làm tăng đáng kể cơ hội vào được một trường cấp ba trọng điểm của em.”

“Các môn khác của em thì chị không biết, mục tiêu môn ngữ văn chị đặt ra chính là như vậy.”

Dừng một chút, Hạ Tiểu Bạch bổ sung một câu, “Quyền giải thích cuối cùng thuộc về chị.”

Lâm Bảo Bảo gãi đầu, “Nếu chị Hiểu Bạch cũng dạy những môn khác thì tốt quá.”

“Hay là em đuổi tất cả gia sư các môn khác đi và để chị Hiểu Bạch dạy hết thì sao?”

Trong lòng Hạ Tiểu Bạch hét lên đừng đừng đừng, anh còn muốn có thêm thời gian để chơi nữa.

Giả vờ tức giận nói, “Thằng nhóc này, phép lịch sự cơ bản nhất đối với giáo viên chính là kính trọng giáo viên.”

“Hãy nhớ phải lễ phép với bất kỳ giáo viên nào và học tập chăm chỉ, em có biết không?”

“Sau này đừng bao giờ nói lại những lời vừa rồi.”

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa: "Bảo Bảo, đồ ăn đã chuẩn bị xong, ra ngoài ăn thôi."

Lâm Bảo Bảo vỗ mông đứng dậy.

Cậu quyết định ăn no nê sau đó mới ôn lại những kiến thức mới mà hôm nay chị Hiểu Bạch đã dạy.

Sớm ngày đạt được 120 điểm cho ba bài thi mô phỏng.

Dù thế nào đi nữa, cậu cũng muốn chạm vào đôi bàn tay trắng trẻo và dịu dàng của chị Hiểu Bạch trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc.

Cậu mỉm cười nhìn Hạ Tiểu Bạch: “Chị Hiểu Bạch, chúng ta ra ngoài ăn đi.”

“Mẹ bảo bảo mẫu làm bữa trưa cho con.”

“Đương nhiên phải ở lại ăn cơm, bữa khuya, sẵn tiện ngủ lại qua đêm cũng không có vấn đề gì, phòng của em rất lớn.”

“Cậu nhóc nếu đặt những tâm tư này vào việc học thì sẽ rất tốt.”

Tay của Hạ Tiểu Bạch cầm váy đứng dậy, chỉnh lại cho thẳng thớm.

Có chút lười biếng duỗi cánh tay trắng như tuyết, khoe ra vóc dáng thon thả hoàn hảo.

Cô lấy tay che nhẹ đôi môi đỏ mọng của mình rồi ngáp dài, khi phát hiện Lâm Bảo Bảo vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, cô cũng bất lực cười nói: “Còn không đi.”

Lâm Bảo Bảo gật đầu như gà mổ thóc: “Quả nhiên, chị Hiểu Bạch lúc nào cũng xinh đẹp nhất.”

“Ngay cả vẻ ngoài lười biếng cũng đẹp.”

Mở cửa phòng ra, một phụ nữ khoảng ngoài năm mươi đứng ở bên ngoài, vẻ mặt hiền từ nhìn Lâm Bảo Bảo và Hạ Hiểu Bạch.

“Cô gái này chính là vị gia sư mới của Bảo Bảo sao, thật là xinh đẹp.”

“Tú Anh đã bảo tôi nấu cơm cho cô, cùng ra ngoài ăn thôi.”

Hạ Tiểu Bạch khẽ gật đầu, “Cám ơn dì, vậy thì cháu không khách khí nữa.”

Lâm Bảo Bảo đưa Hạ Tiểu Bạch đến phòng khách, nhà của bọn họ là một căn nhà hai tầng.

Đèn pha lê tuyệt đẹp trên trần nhà, nội thất và hệ thống, tông màu phong phú nhưng không mất đi vẻ sống động, tinh tế và tiện nghi.

Nhìn cách bố trí có lẽ là 150 mét vuông, nghe bảo vệ nói giá trung bình của tiểu khu view biển này là 15 vạn một mét.

Cũng phải hơn 2000 vạn, quả nhiên người giàu có khác.

Tên nhóc này quả là sống trong phúc mà không biết hưởng phúc, cuộc sống ưu việt như vậy mà còn phàn nàn.

Hạ Tiểu Bạch rửa sạch tay, còn chưa ngồi xuống thì bảo mẫu đã để thức ăn đến trước mặt cô, “Cô giáo đây là của cô.”

Hạ Tiểu Bạch khẽ cười nói, “Gọi cháu là Hiểu Bạch là được rồi, cháu không phải là cô giáo gì đâu, chỉ là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp mà thôi.”

Bảo mẫu lấy khăn lau tay, “Ha ha, chúng tôi là những kẻ ở quê thô lỗ.”

“Những người có văn hóa chính là cô giáo, đều như nhau cả.”

Hạ Tiểu Bạch thở dài, ở thời đại mà sinh viên đại học và nghiên cứu sinh khắp nơi, sinh viên đại học chính quy thực sự chẳng là gì cả.

Bảo mẫu nhìn Lâm Bảo Bảo, “Cậu nhóc này mau đi rửa tay mới ăn cơm.”

Lâm Bảo Bảo giơ giọt nước ở trên tay lên và ngồi ở bên cạnh Hạ Tiểu Bạch.

“Con đã rửa tay chung với chị Hiểu Bạch từ lâu rồi.”

Bảo mẫu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Bảo Bảo khi nào lại tiến bộ như vậy, bình thường khi ăn cơm đều không rửa tay.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment