Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 247 - Chương 247: Muốn Thể Hiện Ở Trước Mặt Của Chị Gái Xinh Đẹp

Chương 247: Muốn Thể Hiện Ở Trước Mặt Của Chị Gái Xinh Đẹp Chương 247: Muốn Thể Hiện Ở Trước Mặt Của Chị Gái Xinh Đẹp

“Ôm bát cơm liền trở về phòng, hôm nay tại sao lại ngoan ngoãn như vậy, không những rửa tay mà còn ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn nữa.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Bảo không khỏi đỏ lên, “Mẹ Ngô à, con vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy có được hay không?”

Cậu nhanh chóng giải thích với Hạ Tiểu Bạch, “Chị Hiểu Bạch, bình thường em đều rửa tay trước khi ăn cơm.”

Bảo mẫu cười khúc khích nói, “Tôi thấy thằng nhóc cậu là nhìn thấy chị gái nhà người ta xinh đẹp thì có.”

“Muốn thể hiện ở trước mặt của chị gái xinh đẹp .”

Lâm Bảo Bảo biết mình bị bảo mẫu vạch trần, mặt đỏ bừng như gan lợn cúi đầu xuống ăn cơm.

Điều này khiến cho Hạ Tiểu Bạch không khỏi cười nhẹ, ai mà không có thời niên thiếu chứ, mọi người đều là trải qua như vậy.

Trước kia cô cũng như vậy….thôi được rồi, thực ra bây giờ cô cũng như vậy.

Phải nói đồ ăn do cô bảo mẫu này nấu rất ngon.

Hơn nữa rất là phong phú, không chỉ có cua hoa mà còn có món canh nấm linh chi.

Ăn cơm xong Hạ Tiểu Bạch chuẩn bị trở về, Lâm Bảo Bảo nhất định phải tiễn cô ra đến cổng tiểu khu.

Cậu bé Lâm Bảo Bảo nhìn chị gái xinh đẹp đứng trước gió, váy tung bay phấp phới.

Cậu có vẻ không muốn rời đi, dường như người kia sẽ đột nhiên biến mất theo cơn gió, không bao giờ tìm thấy được.

Đột nhiên chị gái xinh đẹp ở trước mặt hơi quay đầu lại, mái tóc đen xõa cọ lên khuôn mặt thanh tú.

Cô nở một nụ cười rất thanh nhã, ngay cả khóe miệng cong đến mức hoàn hảo khiến người ta không thể rời xa, nụ cười đọng lại ở trong lòng không thể xóa bỏ.

Đây chính là nữ thần ở trong lòng của Lâm Bảo Bảo.

“Lâm Bảo Bảo, tiễn đến đây là được rồi, em trở về đi.”

Lâm Bảo Bảo không nỡ nói, “Em muốn nhìn chị rời đi.”

Sau đó chính vào lúc này.

Một cô bé xinh đẹp đáng yêu bước vào cổng tiểu khu, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt to, làn da như tuyết và mái tóc như mây đen.

Vóc dáng nhỏ nhắn khá ấn tượng dưới chiếc váy hoa.

Cô bé nhìn thấy Lâm Bảo Bảo liền bổ nhào tới, dang đôi cánh tay mảnh khảnh ôm chầm lấy Lâm Bảo Bảo.

“Chồng Bảo Bảo, em gửi wx sao không trả lời.”

“Đã nói là hôm nay sẽ cùng người ta đi xem phim mà.”

Lâm Bảo Bảo bị cọ xát bởi khuôn mặt xinh đẹp của cô bé, nhất thời cảm thấy khó xử.

Đặc biệt là nhìn ánh mắt quái dị của chị Hiểu Bạch trước mặt.

Cậu lập tức đẩy cô bé ra và thì thầm.

“Không được đâu vợ Xảo Xảo à, hôm nay anh ở nhà học bài không thể đi cùng em được.”

Hạ Tiểu Bạch chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Phải biết mãi cho tới tuổi này ngay cả tay con gái anh cũng chưa từng sờ qua.

Quả nhiên người với người khác nhau, tức thật, anh giơ tay lên đỡ trán lắc đầu.

Lâm Bảo Bảo có hơi khó chịu trong lòng, sao lại để đàn chị Tiểu Bạch nhìn thấy mình có bạn gái.

Cậu ta cẩn thận an ủi Tô Xảo Xảo.

"Xảo Xảo thả tay anh ra có được không, hai ngày nữa anh sẽ xem phim cùng em nhé, gần đây anh phải chăm chỉ cố gắng học tập.”

Cô gái xinh đẹp chu môi.

"Nhưng bây giờ đang nghỉ hè mà, tất nhiên là phải thư giãn chứ.”

"Chỉ cần làm xong bài tập là được đúng không, hay là để em chép bài cho.”

"Sau khi nghỉ được một tuần thì em đã làm xong hết bài tập hè rồi.” Cô có hơi đắc ý nói.

Đôi mắt to trong veo hiện lên vẻ tinh nghịch, cô gái cười lên làm lộ ra má lúm đồng tiền mê người.

Lam Bảo Bảo xoa đầu cô gái: “Ngoan nào, hay là anh cho em tiền tiêu vặt mua ít đồ ăn ngon nhé.”

Tô Xảo Xảo thấy Lâm Bảo Bảo không chịu đi xem phim với mình thì tức giận phồng má.

Sự tủi thân làm cho đôi mắt to trở nên long lanh muốn rơi lệ: “Bảo Bảo, có phải anh có người khác rồi không, anh thích cô gái khác có đúng không.”

Trong lúc nói cô còn nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch đang xem trò vui.

"Cô ta là ai, anh cho rằng em không biết sao, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn lén lút nhìn cô gái này.”

Lâm Bảo Bảo vội vàng nói: “Em nói bậy bạ gì đó, đây là gia sư dạy kèm mẹ mời về cho anh.”

"Lần sau chắc chắn sẽ đi chơi với em, con bây giờ anh muốn về nhà học hành.” Cậu ta nói xong thì lấy một trăm tệ ra đưa cho Tô Xảo Xảo.

Tô Xảo Xảo quay người trở về, tức giận giậm giậm chân, lúc đi ngang qua người Hạ Tiểu Bạch, cô còn hung hăng trừng anh một cái.

"Chị gái, tôi nói cho chị biết, đừng có mà đụng tới Bảo Bảo của tôi, nếu không thì tôi không để yên đâu.”

“Tôi nói cho chị biết, tôi cũng dữ lắm đấy.”

Cô còn giơ nanh múa vuốt bày ra bộ dáng vô cùng hung dữ, hai chiếc răng khểnh đáng yêu như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời.

Hạ Tiểu Bạch lắc đầu nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái này. Răng khểnh kìa! Thật đau lòng….

Dù anh cũng không còn tư cách để đau khổ... o(╥﹏╥)

Nhưng cô gái xinh đẹp này rất đáng yêu, anh rất muốn đến nựng khuôn mặt mũm mĩm còn nét trẻ con kia.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment