Hạ Tiểu Bạch hơi nghiêng đầu cười nhẹ với cô một tiếng, chân mày thanh mảnh như làn nước mùa thu, mái tóc tung bay tỏa ra hương thơm làm say lòng người, nhịn không được mà muốn đưa tay sờ lên mặt.
Lần đầu tiên Tô Xảo Xảo mới nhìn thấy rõ dung gương mặt của chị gái này.
Xinh đẹp như thế, dáng người yểu điệu như thế, dung mạo tinh xảo như thế, da thịt trắng như thế.
Khi ở bên cạnh một chị gái xinh đẹp thế này, cô giống như một con vịt xấu xí chưa từng va chạm xã hội nên không thể không cảm thấy hổ thẹn với bản thân.
Khi cô kịp phản ứng chuẩn bị lên tiếng nói gì đó thì chị gái xinh đẹp này đã chậm rãi đến trước mặt rồi đưa tay lên sờ đầu cô.
Gương mặt nghiêm túc của Tô Xảo Xảo đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn thẳng. Thật lâu sau mới kịp phản ứng lại, nhưng khi cô ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn thì mới nhận ra chị gái kia đã đi đâu mất rồi.
Cô thở hồng hộc đặt mông ngồi xuống tại chỗ, có cảm giác mình mới sống sót sau tai nạn.
"Cũng khó trách sao Bảo Bảo lại bị chị ta mê hoặc, ngay cả mình còn bị bắt được, đúng là một yêu nữ!” (? '^')
Hạ Tiểu Bạch ngồi trên xe ngửi tay mình theo bản năng, tâm tình rất vui vẻ: “Mùi hương tóc của gái xinh đúng là rất dễ ngửi.”
Lúc Hạ Tiểu Bạch về tới nhà thì Diệp Lâm đang dọn dẹp nhà cửa, chăn mền được giặt sạch sẽ, quần áo thì phơi ngoài ban công.
Ôi chao, Diệp Lâm nhà mình đúng là vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, muốn ôm hôn một cái quá.
Nhìn nhìn trà sữa trên tay rồi vui vẻ đi về phía trước.
“Tiểu Lâm muốn uống trà sữa thạch sương sáo không, anh mua cho em này.”
Diệp Lâm thấy Hạ Tiểu Bạch về nhà còn biết mua trà sữa mang về cho mình thì nở một nụ cười ngọt ngào trên gương mặt xinh đẹp.
“Cuối cùng thì anh Tiểu Bạch nhà chúng ta cũng không còn là trai thẳng nữa rồi, còn biết mua trà sữa cho con gái.”(? >w<)
Cô mở miệng nhỏ cắn ống hút uống hai ngụm, không biết là ngọt ngào trong lòng hay ngọt do trà sữa mà đôi mắt long lanh như nước, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
"Anh Tiểu Bạch cũng uống đi, người ta uống không hết.”
Hạ Tiểu Bạch hơi rung động nhìn cái ống hút Diệp Lâm vừa uống xong, chẳng phải đây chính là hôn gián tiếp hay sao.
Diệp Lâm bỏ đống quần áo chuẩn bị đem đi phơi xuống, hai tay bưng ly trà sữa, có hơi ngượng ngùng đưa đến bên miệng Hạ Tiểu Bạch.
Trong lòng hai người đều có tính toán riêng.
Đương nhiên là Hạ Tiểu Bạch sẽ không già mồm: "Được thôi, uống nhiều quá cũng không tốt cho cơ thể, để anh giúp Tiểu Lâm uống hết.”
Hạ Tiểu Bạch cắn ống hút thưởng thức sự mềm mại còn đọng lại từ đôi môi đỏ của Diệp Lâm.
Thì ra hôm nay Diệp Lâm dùng son môi có vị trái cây.
Diệp Lâm thấy Hạ Tiểu Bạch không ngại uống trà sữa mình đã uống qua, xem ra tình cảm của bọn họ đã tiến thêm một bước.
Nhưng vào lúc này Diệp Từ Hiên không biết xuất hiện từ chỗ nào, giang hai tay nói.
“Em nói này, đúng là bó tay hai người phụ nữ này rồi, chẳng phải chỉ là một ly trà sữa thôi sao.”
“Nếu như cảm thấy uống không hết thì nhường cho em là được, em cũng không ngại uống trà sữa còn thừa của hai người.”
Anh ta vừa dứt lời thì Diệp Lâm đã không ngần ngại mà cho một bạt tay: “Đi chết đi!”
Diệp Tử Hiên che mắt lại thì đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng chấn động.
“Ôi, anh Tiểu Bạch đừng manh động, anh lấy dao phay làm cái gì thế.”
"Cậu nói ai là đàn bà! Ông đây không ra oai thì cậu thật sự cho rằng ông là mèo con có phải không!”
Một trận đánh hỗn loạn... ...
Đêm đó...
Lâm Bảo Bảo muốn biết có phải chị Hiểu Bạch thật sự có người mình thích rồi không, lại nghĩ đến chuyện được sờ lên bàn tay nhỏ trắng như tuyết của chị ấy.
Cậu ta quyết tâm liều mạng học tập, ngay cả bạn gái nhỏ rủ đi xem phim cũng từ chối, sau khi cơm nước xong xuôi thì vội vàng chạy trở về phòng.
Cậu ta nhìn ly nước thủy tinh bên cạnh chỉ còn một nửa, trên đó còn có một dấu son môi màu hồng nhạt.
Lâm Bảo Bảo cẩn thận nâng cái ly lên giống như đây chính là bảo bối cậu ta quý trọng nhất.
Cậu ta không kiềm được mà uống một ngụm nhỏ, từ miệng đến cổ họng đều ngập tràn hương vị thơm ngọt của chị Hiểu Bạch.
Vì học tập mà ngay cả trò chơi trong điện thoại cậu ta cũng xóa hết.
"Học tập, học tập, chỉ có học tập mới trở thành trụ cột tương lai của đất nước.”
Nhưng vào lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa liên tục.
Cậu ta nhíu mày, rốt cuộc là tên không có mắt nào đến quấy rầy mình học tập.
Cậu ta có hơi khó chịu đi ra mở cửa, Hoàng Tú Anh đang đứng bên ngoài, trên tay còn bưng một chén chè đậu xanh, bà cười dịu dàng.
"Bảo Bảo, mẹ nghe thím Ngô nói con ở trong phòng học cả buổi trưa, có thật không?”
"Không phải là lén chơi game chứ.”
Lâm Bảo Bảo nhận lấy chén chè với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, mẹ ra ngoài đi, đừng quấy rầy con học tập.”
"Từ hôm nay trở đi con muốn trở thành một đứa trẻ ngoan thích học hành.”
------
Dịch: MBMH Translate