Hoàng Tú Anh nhìn thấy các loại tài liệu học tập bày đầy trên bàn của Lâm Bảo Bảo, còn đang nghiên cứu đề thi thì trên gương mặt chững chạc xinh đẹp hiện lên nụ cười vui vẻ.
“Xem ra Bảo Bảo nhà mình rất thích gia sư mới nhỉ.”
Lâm Bảo Bảo có hơi đỏ mặt: “Chị Hiểu Bạch nói nếu kết quả ba bài thi thử làm chị ấy hài lòng thì sẽ thưởng cho con.”
Hoàng Tú Anh cũng nắm tay lại làm động tác cổ vũ: “Chắc chắn Bảo Bảo nhà chúng ta có thể làm được.” Rồi bà nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhưng vào lúc này một cô gái trẻ có vẻ ngoài giống với Hoàng Tú Anh khoảng tám mươi phần trăm chạy tới, trong tay cô còn cầm chiếc điện thoại đang mở Honor of King, có hơi tò mò nghiêng đầu: “Mẹ, Bảo Bảo nó đang làm gì trong phòng thế”
Hoàng Tú Anh xoa mái tóc mềm mại của con gái: “Em trai con đang học bài, không nên làm phiền nó.”
Trên mặt xinh đẹp của Lâm Tiểu Nhã hiện lên biểu cảm tuyệt đối không có chuyện đó.
"Mẹ, chắc chắn là nó đang gạt mẹ đó, biết đâu Bảo Bảo nó đang chơi game trong phòng kia kìa.”
"Con dám chắc một trăm phần trăm.” Cô đưa tay nhỏ lên vỗ ngực nói.
"Con còn lạ gì nó nữa, tuyệt đối không có chuyện tập trung học hành đâu.”
Hoàng Tú Anh tức giận nhìn cô: “Hôm nay mẹ vừa mời một gia sư mới về nhà, người ta có phương pháp giáo dục hiệu quả.”
“Hay là con cũng học chung với em đi? Mẹ sẽ tăng lương cho người ta.”
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Tiểu Nhã hiện lên sự không vui: “Thành tích của con cũng khá tốt mà.”
"Ha ha, con nhất định sẽ vạch trần thằng nhóc Bảo Bảo này, ai mà tin nó chịu học tập, nó không ra tay đánh gia sư mới là tốt lắm rồi.”
Cô lén chạy tới trước cửa phòng Lâm Bảo Bảo rồi áp tai sát lên cửa phòng.
Lâm Tiểu Nhã cau mày, phát hiện phòng của Lâm Bảo Bảo rất yên tĩnh.
Bình thường khi thằng nhóc này chơi Vương Giả Vinh Diệu, bất luận là thắng hay thua đều sẽ la hét ầm ĩ.
Sao hôm nay lại yên tĩnh đến đáng sợ, cô không nhịn được mà mở cửa phòng ra.
Bên trong truyền đến giọng nói bực mình của Lâm Bảo Bảo : "Chị làm gì vậy ? Đã bảo là đừng cản trở việc học của em mà."
Lâm Tiểu Nhã cầm cốc nước đường ở bên cạnh lên uống.
“Bảo Bảo, em đừng giả vờ nữa, mẹ làm việc ở trong phòng sách rồi.”
"Ha ha, còn để sách trên bàn nữa chứ, nhất định là che giấu sự thật đang chơi điện thoại."
"Đến đây, Vương Giả Vinh Diệu, Uyển Nhi của chị biết bay rồi này."
Lâm Bảo Bảo không thèm để ý đến chị gái mình mà đang nghiêm túc làm đề.
Lâm Tiểu Nhã đi đến bên cạnh cậu lục tìm điện thoại, nhưng lục tìm cả nửa ngày trời cũng không tìm thấy.
"Ha ha, tiểu tử này giấu cũng kĩ thật đấy, để chị lục người."
Cô lần mò cả nửa ngày mới phát hiện ra điện thoại của Lâm Bảo Bảo đã hết pin tắt nguồn rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ khó tin, có chút kinh hoàng chỉ vào Lâm Bảo Bảo : “Chẳng lẽ em thực sự đã học suốt cả ngày sao ?”
Lâm Bảo Bảo vẫn nghiêm túc làm đề bài : “Tất nhiên, em đã quyết định rồi, bắt đầu từ bây giờ làm một cậu bé ngoan, ham học hỏi.”
"Mời chị lập tức ra ngoài, đừng quấy rầy việc học của em."
Lâm Tiểu Nhã gọi điện thoại cho Tô Xảo Xảo để hỏi thăm tình hình, cô nhận được câu trả lời tương tự.
Cô ngồi bệt xuống đất, vừa bò vừa lăn ra khỏi phòng.
Điên cuồng gõ cửa phòng sách của Hoàng Tú Anh.
"Mẹ ơi, mẹ mở cửa đi, Bảo Bảo nó quá bất thường rồi."
"Chúng ta nên lập tức đưa nó đến bệnh viện để gặp bác sĩ khoa thần kinh."
Hoàng Tú Anh mở cửa ra nhìn Lâm Tiểu Nhã đang kêu la gào thét, vẻ mặt khoa trương, bàn tay trắng nõn như ngọc không khỏi đưa lên trán.
"Mẹ nói này, Tiểu Nhã, con là một đứa con gái có thể dè dặt một chút được không ?"
"Ngày nào cũng la hét, không có chút hình tượng nào, như một đứa con trai vậy."
"Nếu con có được một nửa hàm dưỡng của cô Tiểu Bạch thì tốt biết mấy."
Lâm Tiểu Nhã gãi gãi cái đầu nhỏ : "Nhưng Bảo Bảo nó quá bất thường rồi, nó thực sự đang nghiêm túc học tập."
"Còn đáng sợ hơn cả truyện kinh dị."
Hoàng Tú Anh tức giận nhìn con gái mình : “Hiếm khi em trai con nghiêm túc học hành, không phải là chuyện tốt hay sao ?”
Hai đầu ngón tay của Lâm Tiểu Nhã đang chỉ vào nhau ... một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên.
"Đúng rồi, cô Tiểu Bạch mà mẹ nói là gia sư mới của Bảo Bảo sao ?"
Hoàng Tú Anh gật đầu : “Mẹ nhớ lần trước con có nói muốn học đàn tranh.”
"Khi mẹ nói chuyện với cô ấy, cô ấy nói cầm kỳ thi họa, cái nào cũng tinh thông."
"Hay là mẹ hỏi cô ấy xem có bằng lòng dạy con không ?"
Đôi mắt của Lâm Tiểu Nhã lập tức sáng lên : "Cái này không tệ."
"Lũ đàn bà thối trong lớp bọn con, chính là học đàn tranh xong rồi thường xuyên khoe khoang trước mặt con ! Thực sự tức chết con rồi !" (?'ヘ′?;)ゞ
Hoàng Tú Anh lại không hề khách khí gõ vào cái đầu nhỏ của cô : " Lũ đàn bà thối gì chứ, cũng không biết học theo ai mấy lời tục tĩu."
Lâm Tiểu Nhã lè lưỡi : "Thế hệ 10x bây giờ đều là như thế này đó."
“Mẹ, vậy mẹ nhanh hỏi xem chị Tiểu Bạch đó có thời gian dạy con không.”
"Bây giờ con sẽ lên Taobao để đặt mua một cây đàn tranh."
"Có điều chi phí..." Cô xoa tay nhìn Hoàng Tú Anh.
------
Dịch: MBMH Translate