Hoàng Tú Anh còn có thể thế nào : "Nha đầu này, bình thường tiền tiêu vặt cũng không ít."
"Ưng ý đàn tranh như thế nào thì gửi đường link cho mẹ, mẹ giúp con đặt hàng."
Lâm Tiểu Nhã vui vẻ hôn lên má Hoàng Tú Anh : "Vẫn là mẹ tốt với con nhất.”
Hoàng Tú Anh vuốt ve mái tóc mượt mà của Lâm Tiểu Nhã : "Mẹ có khi nào đối xử tệ với hai chị em các con cơ chứ."
“Con xem, lần trước con nói muốn học piano, mẹ đã mua cho con một cây đàn piano lớn.”
"Bây giờ đã bám đầy bụi rồi."
Lâm Tiểu Nhã nũng nịu nói : "Sẽ không như vậy nữa, lần này con nghiêm túc, nhất định sẽ không bỏ cuộc giữa chừng."
Hoàng Tú Anh lấy điện thoại ra : "Bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại cho cô Tiểu Bạch xem cô ấy có rảnh không."
Lâm Tiểu Nhã hai mắt sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc : "Mau lên ~"
Hạ Tiểu Bạch vừa mới tắm xong ra khỏi phòng thì phát hiện có người gọi điện thoại cho cô, là Hoàng Tú Anh gọi đến.
Chẳng lẽ Lâm Bảo Bảo có vấn đề gì sao ? Anh nhanh chóng bắt máy : “Alo, là cô Hoàng sao ?”
Hoàng Tú Anh khách khí cười nói : "Thật ngại quá, Tiểu Bạch, lúc này còn gọi điện cho em."
"Là thế này... Chị nhớ là em biết đánh đàn tranh nhỉ ? Con gái chị la lối ồn ào đòi học đàn tranh."
"Chị muốn hỏi liệu em có thời gian để dạy thêm cho con gái chị hay không."
"Đương nhiên, về mặt giá cả, chị sẽ trả cho em 600 tệ một tiết học, em thấy thế nào ?"
"Một tuần hai tiết, không biết em có thời gian không ?"
Hạ Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, một tiết học đàn piano ở cơ sở bên ngoài nhiều nhất chỉ kéo dài 60 phút. Hai tiết một tuần.
Ngày thứ bảy và chủ nhật.
Dù sao, sau khi dạy Lâm Bảo Bảo dạy thêm một tiếng đàn tranh nữa, từ bốn làm tròn xuống từ năm làm tròn lên chính là sẽ là được không dưới 600 tệ.
Có tính như thế nào thì đều là được hời.
Hạ Tiểu Bạch thong thả trả lời : “Một tuần hai tiết không có vấn đề gì.”
"Cứ sắp xếp thời gian sau khi Lâm Bảo Bảo học xong và ăn xong cơm."
Hoàng Tú Anh thấy Hạ Tiểu Bạch đồng ý, cũng vui vẻ nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cô Tiểu Bạch rất nhiều."
"Đúng rồi... hôm nay Bảo Bảo nó rất có động lực học tập, xem ra em dạy rất tốt."
“Chị sẽ tăng lương từ 300 tệ lên 1.000 tệ cho em, em nghĩ sao ?”
Hạ Tiểu Bạch đương nhiên sẽ không từ chối: "Thực sự cảm ơn cô Hoàng rất nhiều, em cũng chỉ là cố gắng hết sức thôi."
Sau khi Hoàng Tú Anh đặt điện thoại xuống thì nhìn Lâm Tiểu Nhã : "Người ta đồng ý rồi, mẹ cảm thấy học đàn tranh là thứ yếu, nếu như con có thể học được dù chỉ một chút khí chất tao nhã từ người ta, thì một tiết học 600 tệ này là khoản đầu tư có lợi nhuận khổng lồ.”
Lâm Tiểu Nhã dùng bàn tay nhỏ bé hất tóc, ngước khuôn mặt hạnh nhân xinh đẹp lên.
“Mẹ, ở trường không biết có bao nhiêu chàng trai đang theo đuổi con.”
"Mẹ còn lo lắng cho con chuyện này, ngược lại con muốn xem thử chị gái Tiểu Bạch mà mẹ nhắc đến này rốt cuộc có khí chất như thế nào, có đẹp bằng con hay không."
Hoàng Tú Anh tức giận vỗ trán cô : "Con à, kém xa lắm."
"Ra ngoài đi, mẹ còn phải làm việc."
Lâm Tiểu Nhã đưa bàn tay nhỏ chạm lên trán, có chút không phục.
“Mẹ, con là con gái của mẹ, thừa hưởng gen xinh đẹp của mẹ, chị ấy có thể đẹp hơn con bao nhiêu chứ.”
"Hừ."
Lâm Tiểu Nhã vẫn là vui vẻ trở về phòng, nằm trên giường mở nhóm bạn thân ra : "Lũ đàn bà thối, đến đây cả đi."
"Mẹ tớ đã tìm cho tớ một chị gái xinh đẹp để dạy tớ đàn tranh."
“Nghe nói còn là sinh viên xuất sắc của Trường Đại học hạng nhất, hôm nay còn đến phụ đạo môn Ngữ Văn cho em trai tớ.”
Tiểu Ngải : "Quả nhiên là tiểu phú bà, chi phí học đàn tranh không hề rẻ. Dạy kèm 1:1, một tiết học thế nào cũng phải hai đến ba trăm tệ.”
Tiểu Tuyết : “Đúng vậy, đúng vậy, tớ nghe nói người mà nhà Vi Vi mời là một danh sư đàn tranh chuyên nghiệp.”
Vi Vi : "Ha ha, hóa ra Tiểu Nhã cũng học theo tớ muốn học đàn tranh à, có điều mời đúng giáo viên cũng rất quan trọng đó nha."
"Giáo viên đàn tranh của tớ là do bố mẹ tớ nhờ cậy mối quan hệ mới mời được đó."
"Không biết có bao nhiêu người đang xếp hàng, người ta nhiều lắm cũng chỉ dạy hai tiết một tuần thôi, một tiết học 2000 tệ đó."
"Đúng rồi, Tiểu Nhã, người mà mẹ cậu mời cho cậu cũng là danh sư sao ? Một tiết bao nhiêu tiền vậy ?"
Lâm Tiểu Nhã nhìn thấy Sở Vi Vi này thì lại tức giận, con nhãi này cũng là một tiểu phú bà, cũng rất xinh đẹp.
Hai người đồng thời cùng thích một chàng trai.
Cho nên thường xuyên chống lại mình, cái gì cũng so sánh với mình.
Không ngờ người mà nha đầu này mời còn là danh sư với 2.000 tệ một tiết học, Lâm Tiểu Nhã đột nhiên không còn tự tin.
Tiểu Ngải : “Không phải vừa rồi Tiểu Nhã đã nói rồi sao ? Người cậu ấy mời là một chị gái xinh đẹp Trường Đại học hạng nhất.”
“Dù sao thì cũng không phải là người chuyên nghiệp, chắc là sẽ không đắt đâu nhỉ ?”
Vi Vi : "( Nhãn dán đầu chó ) Ha ha, hóa ra chỉ là một sinh viên đại học, làm sao có thể so sánh được với danh sư của nhà tớ ?"
"Chắc chắn là kém xa, nhiều lắm cũng chỉ là loại rác rưởi 300 tệ một tiết học thôi."
"Hoàn toàn không thể so sánh với giáo viên đàn tranh của tớ."
Lâm Tiểu Nhã : "Cần cậu quản à, mẹ tớ nói người ta cầm kì thi họa, cái nào cũng tinh thông."
"Hừ, không nói chuyện với mấy người nữa, tớ còn phải tìm một cây đàn tranh tốt."
Đóng nhóm chat lại, con ngươi cô quay vòng, gửi tin nhắn riêng cho bạn thân nhất Tiểu Ngải.
Lâm Tiểu Nhã : "Tiểu Ngải, Tiểu Ngải, có đó không ?"
Tiểu Ngải : “Có đây.”
Tiểu Ngải : "Cậu có biết đàn tranh của con nhỏ Vi Vi thối tha đó giá bao nhiêu một cây không ? Tớ phải mua một cây đắt hơn của cô ta."
Tiểu Ngải : “Tớ từng nghe cô ta khoe khoang trong nhóm chat của lớp, hình như là một vạn tệ đó…”
Lâm Tiểu Nhã : "Hừm, vậy tớ sẽ mua một cây hai vạn tệ."
Tiểu Ngải : "( Nhãn dán ôm đùi ) Phú bà có thiếu gái theo không ?!!!!"
------
Dịch: MBMH Translate