Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 252 - Chương 252: Em Sẽ Ngoan

Chương 252: Em Sẽ Ngoan Chương 252: Em Sẽ Ngoan

Ngồi trên taxi Didi, Hạ Tiểu Bạch đã vô cùng mong chờ tối nay ở cùng một phòng với Diệp Lâm.

Nhớ lại cảm giác lúc ôm Diệp Lâm vừa rồi, nếu như có thể ôm cô ngủ.

Cho dù không xảy ra chuyện gì, thì Hạ Tiểu Bạch cũng đã hài lòng thỏa dạ rồi.

Nếu như có thể thưởng thức cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô vậy thì càng tốt, chắc chắn là rất mềm và ngọt.

Khi đến cổng khu chung cư, anh phát hiện đã đổi một anh bảo vệ khác, anh cũng gật đầu chào hỏi anh ta.

Không lâu sau, bên phía đội trưởng bảo vệ lại nhận được cuộc gọi từ nhân viên bảo vệ mới đến xin từ chức, lý do cũng là vì anh ta muốn khởi nghiệp kiếm tiền.

Đội trưởng bảo vệ trong phòng an ninh gãi gãi đầu : "Giới trẻ gần đây làm sao vậy ? Tại sao bọn họ đều muốn khởi nghiệp kiếm tiền chứ ? Bớt đi 40 năm đường vòng không tốt sao...?"

Đến trước cửa nhà Lâm Bảo Bảo, Hạ Tiểu Bạch vừa nhấn chuông cửa, thì đã nghe thấy tiếng bước chân nhanh “ta ta ta ta” chưa đến ba giây thì đã có người mở cửa.

Lâm Bảo Bảo lộ ra một nụ cười nghịch ngợm và đáng yêu, muốn lao về phía Hạ Tiểu Bạch.

Hạ Tiểu Bạch hơi xoay người, trực tiếp tránh đi. Anh có chút bất lực lắc đầu, nhìn tên tiểu tử này.

"Chị nói này, Bảo Bảo, đừng đi nhanh như vậy, phải nhìn xung quanh chứ."

Lâm Bảo Bảo bò dậy, có chút thất vọng.

Kế hoạch của cậu ta là chị Tiểu Bạch sẽ không kịp phản ứng mà sẽ vội vàng ôm lấy cậu trong vô thức.

Hạ Tiểu Bạch sao lại không biết ý đồ của tên tiểu tử này được chứ, anh gõ gõ vào đầu của cậu ta.

“Đúng rồi, chị gái của em đâu ?”

Dù sao thì ở cùng một thằng nhãi, cũng không bằng ở bên một cô gái xinh đẹp.

Hoàng Tú Anh xinh đẹp như vậy, Lâm Bảo Bảo cũng đẹp trai dễ thương.

Chị gái cậu ta chắc chắn sẽ không tệ, nói không chừng còn là một cô gái xinh đẹp dễ thương giỏi giang.

Lâm Bảo Bảo gãi gãi đầu : “Chị ấy đi ra ngoài ăn chơi trác táng rồi.”

"Chị ấy nói đàn tranh mới mua vẫn chưa về, đợi đến tuần sau."

Hạ Tiểu Bạch có chút thất vọng lắc đầu, lại là một ngày trông coi một thằng nhãi.

Ngồi trong phòng, Lâm Bảo Bảo có lẽ đã thân thuộc hơn với Hạ Tiểu Bạch, lại càng lảm nhảm không ngừng.

"Chị Tiểu Bạch, em nghe mẹ nói cầm kì thi họa, thứ nào chị cũng tinh thông lại còn biết đánh đàn tranh."

“Ừm ừm, chị có biết thổi sáo không ?” Trong tay cậu có thêm một cây sáo ngắn.

"Trong lớp em có một cô gái rất giỏi."

Hạ Tiểu Bạch bất lực, mỉm cười nói : "Nếu như hôm nay em ngoan ngoãn học hành, thì chị sẽ cân nhắc.”

Lâm Bảo Bảo gật đầu : "Em sẽ ngoan, đúng rồi, chị Tiểu Bạch, có thể cho em Weixin của chị được không ?"

Hạ Tiểu Bạch lại gõ vào đầu cậu ta : "Chị bảo này, em là kẻ lắm lời sao ?"

"Người muốn thêm Weixin của chị thì nhiều lắm. Nếu như mỗi người muốn thì chị liền thêm, vậy Weixin của chị há chẳng phải sớm đã đầy người rồi sao ?”

Lâm Bảo Bảo có chút nũng nịu nói : "Hay là em cho chị tiền nhé, có được không ?"

Cậu ta đặt mấy tờ một trăm tệ trước mặt Hạ Tiểu Bạch.

Hạ Tiểu Bạch hai mắt lập tức sáng lên, ai mà không thích tiền, đặc biệt là tờ một trăm tệ màu đỏ.

A hem, nhưng điều này không phù hợp hình tượng tiên tử lạnh lùng của anh.

Tiên tử sao lại có thể có hứng thú với những thứ dung tục như tiền bạc được chứ ?

Đôi môi anh đào hơi hé ra, chuẩn bị từ chối.

Lâm Bảo Bảo đẩy chiếc switch ở một bên đến bên cạnh Hạ Tiểu Bạch.

"Chị, chị thích chơi cái này không ? Em cũng có thể cho chị."

"Dù sao thì bây giờ em nghiêm túc học hành, không chơi game nữa."

Được rồi, cậu ta cho quá nhiều rồi.

Hạ Tiểu Bạch dáng vẻ nghiêm túc đem chiếc switch ôm vào lòng.

"Được rồi... vì để em có thể học hành đàng hoàng, không chơi game, chị sẽ nhận chiếc switch này."

“Em trai nhà chị thích chơi.” (Anh dường như không nhớ chuyện Diệp Tử Hiên đã bị đuổi ra khỏi nhà)

Tiết học hôm nay rất nhanh đã kết thúc, sau khi ăn xong cơm Hạ Tiểu Bạch rời khỏi khu chung cư.

Lời tác giả: Tôi phát hiện mình chưa viết về chuyện bán lá trà, viết xong chuyện bán lá trà, bước vào tình tiết tiếp theo.

"Ui, mệt chết rồi, mệt chết rồi" Hạ Tiểu Bạch về đến nhà vào giữa trưa, ánh nắng mặt trời chói chang.

Anh vốn là một trạch nam, nghỉ hè lại còn phải đi dạy học, đã sắp mệt thành một con cá muối rồi.

Nằm ở trên sô pha, da thịt trắng như tuyết mồ hôi đầm đìa, mái tóc dính ở trên da thịt có sức hấp dẫn không thể tả.

Anh dám chắc một điều.

Nếu như Diệp Tử Hiên ở chỗ này đột nhiên hóa thú làm ra chút chuyện không đúng đắn đối với anh, anh nhất định không còn chút sức lực để phản kháng.

May mắn là tên nhóc này đã bị đuổi ra khỏi nhà, đang ở cùng chỗ với bọn Bân Bân và A Vĩ.

Hạ Tiểu Bạch giống như con cá muối vừa bò vừa lăn đến tủ lạnh, dùng nốt chút sức lực cuối cùng lấy ra một lon coca.

Đem lon coca mát lạnh dán vào mặt, không ngừng cọ cọ "Thật mát quá!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment