Anh mở nắp lon cái “phốc", ngửa cổ tu một ngụm hết một phần ba lon nước, sau đó mới thỏa mãn ợ một cái, xem như đã khôi phục được nửa cái mạng.
Cả người Hạ Tiểu Bạch đều đang dựa vào tủ lạnh, đúng lúc này điện thoại bỗng nhiên sáng lên.
Là tin nhắn của Lâm Bảo Bảo [Chị về đến nhà chưa?]
Hạ Tiểu Bạch có chút than thở, lười trả lời, nhưng vào lúc này lại có nhắn đến.
Hoàng Cảnh Trạch: "Em gái bán trà, lần trước chơi game cùng nhau xong cũng lâu chưa liên lạc lại, có rảnh để gặp mặt trực tiếp như đã hẹn hay không?"
“Hai ngày nay bổn công tử rảnh rỗi, có dám gặp mặt trực tiếp hay không?”
"Tôi ngược lại muốn thử xem trà em bán rốt cuộc thần thánh đến mức nào mà lại dám bán một cân trà 1000 ."
Hạ Tiểu Bạch ôm trán nhớ tới còn có một nhiệm vụ chưa làm
Nhưng bây giờ anh đang ở thành phố Tân Hải, lúc cùng anh ta nói chuyện là đang ở cùng một thành phố.
Vì nhiệm vụ anh cũng chỉ có thể trở về một chuyến.
Hạ Tiểu Bạch đầu ngón tay khẽ lướt trên bàn phím điện thoại: "Tôi dạo này đang ở thành phố Tân Hải, nếu như muốn gặp mặt thì anh xem ngày kia có thể không?"
Qua mấy giây đối phương đã lập tức trả lời.
Hoàng Cảnh Trạch: "Trùng hợp quá, gần đây tôi cũng đang ở thành phố Tân Hải bàn chuyện làm ăn, khách sạn năm sao dưới trướng tôi vừa khai trương."
“Hay là ngày mai chúng ta gặp nhau, đến luôn khách sạn năm sao của tôi đi.”
Hạ Tiểu Bạch cũng cảm thấy như vậy rất tốt, không cần phải đi thêm một chuyến.
“Được, vậy trưa mai chúng ta gặp nhau nhé.”
Hoàng Cảnh Trạch: "Không gặp không về, chỉ sợ em không dám tới thôi (icon cười ha ha)."
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Nhớ ăn mặc thật xinh đẹp, tắm rửa sạch sẽ, đừng để cho tôi thất vọng."
Hạ Tiểu Bạch không khỏi liếc mắt một cái, đúng là đồ ngốc.
Lần đầu tiên gặp mặt đã muốn bắt luôn con gái nhà người ta, hắn nghĩ hắn là bạch mã hoàng tử chắc.
Cho dù là bạch mã hoàng tử thì ông đây cũng chẳng tiếc.
Hoàng Cảnh Trạch ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc khách sạn năm sao, đang há miệng ăn một miếng cơm to, khóe miệng theo thói quen dính một hạt cơm.
"Ngon lắm, ngon lắm, thật thơm, không hổ là khách sạn năm sao do chính bổn công tử mở, cơm canh đúng là cực phẩm.”
Sau khi ăn xong.
Anh ta đi tới quán bar trên cao của khách sạn tiêu khiển.
“Hôm nay tâm trạng của Hoàng thiếu hình như rất tốt.”
Mấy công tử giàu có vây quanh, trái ôm phải ấp các mỹ nữ xinh đẹp.
“Đúng rồi, Hoàng thiếu, ngày mai ra biển chơi không, tôi có hẹn rất nhiều mỹ nữ chuẩn bị làm một buổi trình diễn đồ bơi đó.”
“Còn có mấy cô người mẫu dáng người hạng nhất nữa.”
Lời này vừa dứt, những mỹ nữ gợi cảm trang điểm xinh đẹp lộng lẫy xung quanh đều cười thành tiếng:
“Lý thiếu không phải là vì nhìn trúng dáng người của chúng ta mới đến đây sao, khách sạn này thật là đẹp.”
“Hay là tối nay chúng ta thuê một phòng cùng nhau chơi đùa đi?”
Hoàng Cảnh Trạch nhìn đám công tử bột này một chút hứng thú cũng không có.
Kiểu anh ta thích là những thiếu nữ văn nghệ(*) con nhà quyền quý.
(*)Thiếu nữ văn nghệ: thuật ngữ được sử dụng để chỉ những cô gái có sở thích về văn học, nghệ thuật, âm nhạc, hội họa,... Họ thường có tâm hồn nhạy cảm, tinh tế và yêu thích cái đẹp.
Đúng rồi.
Chính là kiểu mỹ nhân cổ điển giống như em gái bán trà trong video.
Tóc dài như mực, vẻ đẹp khuynh thành, kỹ thuật múa ưu nhã, tài đánh đàn xuất sắc như tiên nhân hạ phàm, một làn váy xanh mộc mạc càng làm cô thêm phần thoát tục.
"Hoàng thiếu đang suy nghĩ gì vậy" một cô gái mặc váy ngắn bỗng nhiên ôm lấy Hoàng Cảnh Trạch từ sau lưng, môi đỏ mọng mang theo mùi rượu nhẹ nhàng thổi bên tai Hoàng Cảnh Trạch.
"Khách sạn năm sao này của Hoàng thiếu thật tuyệt vời, nghe nói phòng vip ở đây cũng rất sang trọng, đêm nay chúng ta..."
Hoàng Cảnh Trạch cau mày chậm rãi đẩy cô ta ra: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cô.”
Nói thật anh ta chơi chán loại phụ nữ dung chi tục phấn(*) này rồi, có lẽ mấy thành phần tri thức như sinh viên đại học còn có chút hứng thú.
(*)Dung chi tục phấn: người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp nhưng không có học thức, văn hóa, hoặc phẩm hạnh.
Người phụ nữ gợi cảm này cũng không tức giận, chỉ cười khanh khách ôm một gã công tử khác cười nói.
“Ngô thiếu, người bạn này của anh thật kỳ lạ, chẳng lẽ anh ta không thích phụ nữ, mà thích đàn ông sao?”
Ngô thiếu hôn lên đôi môi đỏ mọng gợi cảm của cô gái này.
"Hắn không giống với chúng ta, trừ ăn chay ra thì hắn chỉ thích mấy mỹ nhân băng thanh ngọc khiết thôi.”
"Giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, trong cái xã hội bị tiền tài tửu sắc che mờ này thì kiếm đâu ra những thiếu nữ ngây thơ, băng thanh ngọc khiết nữa."
Bảy tám cô gái ăn mặc gợi cảm đều cười thành tiếng: "Chỉ sợ chỉ có trong giấc mơ thôi."
------
Dịch: MBMH Translate