
Hoàng Cảnh Trạch từ chối cho ý kiến với những lời châm chọc vừa rồi, tự rót cho mình một ly rượu vang: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu(*)."
(*)Đạo bất đồng bất tương vi mưu: nếu hai người có đường lối, quan điểm, mục tiêu,... khác nhau thì sẽ rất khó để họ cùng nhau bàn bạc, hợp tác để đạt được mục tiêu chung.
"Mơ ước của tôi ngoại trừ có thể thưởng thức mỹ thực thiên hạ, thì còn có thể tìm được một người vợ dịu dàng động lòng người."
“Với tướng mạo và tài năng của bổn công tử, lại giàu có nhiều tiền, tôi không tin tìm không thấy!”
Ngô thiếu buông tay: "Cho nên ngày mai chúng tôi ra biển, cậu có đi hay không, cùng lắm thì tôi tìm cho cậu mấy thành phần trí thức hay sinh viên đại học là được chứ gì?”
Hoàng Cảnh Trạch xua tay: "Không được, ngày mai tôi có hẹn gặp mặt với một em gái rồi.”
Ngô thiếu hỏi: "Không phải là em gái bán trà mà cậu hay nhắc tới đấy chứ?”
“Vừa nhìn đã biết là lừa đảo, tôi nói cho cậu biết cẩn thận bị lừa lúc nào cũng không hay đâu.”
“Em gái bán trà cái gì cơ? "Mấy tên công tử khác cũng bắt đầu vây quanh, tò mò hỏi.
Hoàng Cảnh Trạch cũng không cần phải giấu diếm, chính anh ta cũng không tin vào lần gặp mặt này.
Anh ta cũng chỉ ôm tâm lý tò mò mới đồng ý gặp mặt, bởi vì người dám lừa gạt anh ta đều không có kết cục tốt đẹp gì.
Hoàng Cảnh Trạch đã chuẩn bị sẵn sàng đập cho em gái lừa đảo này một trận.
Mấy tên kia nghe xong chuyện của Hoàng Cảnh Trạch, đều ôm bụng cười to.
Sau đó rối rít cướp điện thoại di động của anh ta rồi vào nhóm bạn bè tìm tên em gái Hạ Hiểu Bạch này.
"Mẹ nó, trong video này có phải là người hay không vậy, đây phải là tiên nữ giáng trần mới đúng.”
“Lão Hoàng, vừa nhìn qua đã biết là chỉnh filter rồi, cho dù là nữ thần quốc dân An Tư Tư cũng không xinh đẹp như vậy đâu.”
“Còn tinh thông cầm kỳ thư họa, đến tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy đâu?”
"Đúng vậy, lão Hoàng, bây giờ để mấy em gái này bồi mấy chén rượu cho say, rồi trong mơ cái gì cũng đều có."
“Đừng nói tiểu tiên nữ, thần tiên tỷ tỷ cũng có thể có, ha ha!”
Ngô thiếu ha hả nói: "Dù sao buổi tối ngày mai chúng ta mới ra biển, hay là buổi trưa ngày mai đến gặp em gái bán trà này với lão Hoàng."
“Ý kiến hay, nếu đối phương thật sự là lừa đảo, chúng ta lập tức cho cô ta một trận.”
…………
Về phần Hạ Tiểu Bạch, sau khi đánh xong một ván vương giả, anh liền ném điện thoại di động sang một bên, mệt mỏi nhắm mắt.
Tối hôm qua vốn cũng chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ, sáng nay còn phải dạy Lâm Bảo Bảo học, tinh thần uể oải không chịu được.
Thời gian không biết qua bao lâu.
Một thân ảnh lén lút đi tới bên cạnh mỹ nhân đang ngủ trên sô pha, bàn tay nhỏ bé trắng nõn vuốt ve khuôn mặt trắng ngần của đối phương.
Anh nhịn không được chậm rãi cúi đầu, khoảng cách rất gần, có thể nhìn thấy khuôn mặt mỹ nhân ngủ trong rừng bóng loáng, một chút tỳ vết cũng không có, đôi mắt xinh đẹp dưới hàng lông mi dài, cùng với đôi môi đỏ mọng ươn ướt mê người.
Chóp mũi của thiếu nữ khẽ nhúc nhích, hơi thở quen thuộc tạt vào mặt, cô khẽ liếm liếm môi, nhịn không được muốn hôn môi mỹ nhân một cái.
Trong lúc ngủ mơ Hạ Tiểu Bạch cảm giác trên mặt có chút ngứa ngáy, giống như có sợi tóc rơi xuống gò má của anh, mang theo vị ngọt nhàn nhạt.
Có lẽ do ngủ còn chưa đủ đã bị chọc tỉnh, chỉ cảm giác đầu óc có chút mê man, mí mắt mỏng manh nặng nề không mở ra được, lông mi đang khẽ run rẩy.
Hạ Tiểu Bạch theo bản năng chống tay lên định ngồi dậy, nhưng trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, trán anh đã đụng phải cái gì đó.
Tiếng kêu đau ưm ưm của thiếu nữ khẽ truyền đến bên tai.
Trong nháy mắt ngẩng đầu lên không chỉ là hai trán đụng nhau, hai người cũng hôn nhau luôn rồi.
Diệp Lâm vội vàng lấy tay che môi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng.
Cô liên tục lui về phía sau, sắc mặt hoảng hốt.
Chúa ơi!
Nụ hôn đầu tiên của mình cứ như vậy mà mất rồi!!!
Nhưng mà... Nhưng mà... Hương vị của đối phương thật sự là quá mức ngọt ngào.
Mỹ nhân ngồi trên sô pha vẫn có chút lười biếng, chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Váy của anh trượt xuống một bên lộ ra một nửa bờ vai trắng ngần thơm ngát, trong con ngươi mờ mịt có chút mông lung.
Tựa như tiên nữ lạc bước xuống trần gian, tỉnh tỉnh mê mê mà lại làm cho người ta mê muội, đôi môi anh đào hồng nhuận hơi vểnh lên.
“Diệp Lâm?”
Hạ Tiểu Bạch gãi mái tóc rối bời, sau đó mới tỉnh táo lại.
Nhớ lại một màn vừa rồi.
Diệp Lâm giống như đang cúi đầu hôn trộm mình? Anh ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ, có chút bối rối.
Trên mặt Diệp Lâm đã hiện lên một tầng đỏ bừng, đôi mắt thanh tú trong suốt chứa đựng sự ngượng ngùng mất tự nhiên.
Bộ dạng này của cô khiến tim Hạ Tiểu Bạch đập nhanh hơn.
------
Dịch: MBMH Translate