Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 267 - Chương 267: Em Cũng Hy Vọng Anh Ấy Sẽ Sớm Bình Phục

Chương 267: Em Cũng Hy Vọng Anh Ấy Sẽ Sớm Bình Phục Chương 267: Em Cũng Hy Vọng Anh Ấy Sẽ Sớm Bình Phục

Mấy người trong ký túc xá của anh lúc khoác lác đã từng nói, nếu trong lúc ăn cơm với con gái thì nhất định phải gọi rượu vang đỏ.

Như vậy sẽ dễ dàng chuốc say người ta. Mấy loại như bia rượu này nữ sinh chỉ biết uống một chút ít mà thôi.

Bởi vì độ rượu vang đỏ tương đối thấp, hơn nữa vị rượu cũng thơm ngọt ngon miệng, có mùi trái cây nồng đậm, thậm chí còn mang theo hương vị chocolate.

Rất dễ uống.

Như vậy sẽ càng cô gái muốn uống nhiều hơn nữa, không cẩn thận sẽ uống quá mức.

Khi rượu trong cơ thể tích lũy đến một mức độ nhất định, cơn say sẽ từ từ kéo đến.

Đối với một người đàn ông, phụ nữ khi say là có mị lực hấp dẫn nhất.

Bartender cũng cho người mang đến mấy loại rượu vang Pháp cao cấp.

Hoàng Cảnh Trạch giả vờ đánh giá một phen.

Cầm lấy một chai rượu viết đầy tiếng Pháp, hỏi Hạ Hiểu Bạch.

"Cái này được không, anh đã uống qua mấy lần, Latour Chateau 1912"

"Đây là rượu vang đỏ được sản xuất tại làng Pauillac ở Pháp, một trong những nhà máy rượu đắt đỏ nhất thế giới"

"Rượu vang này tỏa ra hương vị của nho đen và anh đào đen tinh tế, được hòa quyện với tuyết tùng ngọt ngào và các hương vị khác."

"Độ chua thanh thoát, vị rượu đậm đà, mang lại cảm giác thích thú đỉnh cao trên đầu lưỡi."

Hạ Tiểu Bạch chỉ cần nghe anh ta miêu tả thôi cũng có cảm giác muốn nuốt nước miếng. Tuy rằng anh không hiểu nhiều về rượu, nhưng nhìn đã biết đây là loại rượu đắt tiền rồi!

Anh vẫn như cũ làm ra một bộ dáng ngây thơ.

“Chắc sẽ không đắt lắm chứ?”

Hoàng Cảnh Trạch biết rõ còn cố tình hỏi bartender đang đứng ở một bên: "Rượu này hôm nay giá bao nhiêu?"

Bartender cũng mang theo nụ cười nghề nghiệp nói: "Chai này mới được vận chuyển đến vào hôm qua bằng máy bay."

"Giá thị trường trong nước là 17.200 tệ, cộng thêm phí dịch vụ 2000 tệ của khách sạn nữa thì chưa đến 20.000 tệ"

“Vận chuyển đến cùng lúc với loại này còn có [Chateau Lafite Rothschild 1945].”

"Hoàng thiếu có muốn dùng thử một chai không? Giá đắt hơn một chút, 68000 tệ, cộng thêm 2000 tệ phí phục vụ nữa là gần bảy vạn tệ."

“Đối với Hoàng thiếu gia mà nói thì mấy trăm triệu triệu chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Câu cuối cùng khiến Hoàng Cảnh Trạch rất hài lòng.

Có thể biểu lộ giá trị con người của mình trước mặt mỹ nhân, Hoàng Cảnh Trạch rất hài lòng với bartender này, gật đầu tỏ ý khen ngợi.

Sau đó từ trong ngực lấy ra mấy tờ 100 tệ đưa cho hắn làm phí phục vụ.

"Giúp hai chúng tôi mở hai chai rượu vang này."

Hạ Hiểu Bạch vẻ mặt ngượng ngùng: "Rượu này đắt quá đi, thật sự là bán cả em đi cũng không mua nổi..."

"Em chỉ là muốn bán lá trà, gom góp chút tiền cho người bạn sắp phải ra đi của em thôi.”

"Hôm nay lại uống loại rượu quý như vậy, thật sự là..............." Khuôn mặt uyển chuyển ẩn chứa ôn nhu đến cực hạn của anh tràn đầy ưu thương.

Hoàng Cảnh Trạch đau lòng.

Đúng là một thiếu nữ thanh khiết không bị cái xã hội mê tiền tửu sắc này vấy bẩn mà, tựa như tiên tử hạ phàm vậy.

“Thật xin lỗi Hiểu Bạch, đúng rồi người bạn kia của em bị bệnh gì vậy?”

“Thật ra thì anh biết rất nhiều bác sĩ có tiếng, có lẽ sẽ giúp được gì đó.”

Hạ Hiểu Bạch lắc đầu: "Anh không giúp được đâu, anh ấy bị bệnh nan y, không có cách chữa.”

"Nguyện vọng của anh ấy chính là được thực hiện lý tưởng của mình". Anh còn đem ảnh Triệu Trình phơi nắng thành người tị nạn châu Phi ra cho Hoàng Cảnh Trạch xem.

Hoàng Cảnh Trạch thấy đối phương là một nam sinh, trong lòng có chút khó chịu.

Có điều nhìn vẻ mặt than đen cùng bộ dạng ốm yếu của anh ta, trong lòng thầm sảng khoái.

“Thật đáng thương, nhất định là dùng thuốc kháng sinh quá nhiều, cả người đều đen sạm hết rồi.”

“Đáng thương quá." Anh ta giả vờ giả vịt thở dài.

"Yên tâm đi, anh sẽ mua lá trà của em" Anh ta vốn định trực tiếp dùng tiền đập thẳng xuống bàn mà ra oai.

Nhưng nhìn bộ dáng thuần khiết của đối phương là biết, nếu thật sự làm thế sẽ chỉ làm đối phương cảm thấy phản cảm.

Có những người không phải cứ dùng tiền là có thể làm họ lay động, mỹ nhân đa sầu đa cảm trước mắt chính là loại người này.

May mắn cho người này là Hạ Tiểu Bạch không nghe được những lời đó.

Bằng không anh sẽ nhổ cho hắn một bãi nước bọt thật to, lão tử bình sinh ngoại trừ thích mỹ nữ ra thì chính là yêu tiền nhất.

Tuy rằng tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền chính là trăm triệu lần không thể.

Hưởng thụ tiền tài sắc tửu, được ôm mỹ nữ ôn hương vào lòng chính là giấc mộng cả đời này của anh.

“Đúng rồi, để chúc người bạn kia của em sớm ngày bình phục, chúng ta cùng kính một ly đi!

Anh ta vô cùng lịch sự rót hai ly, một ly đưa cho Hạ Hiểu Bạch.

Hạ Hiểu Bạch có chút do dự, cuối cùng vẫn làm ra dáng vẻ kiên cường.

"Em cũng hy vọng anh ấy sẽ sớm bình phục (đừng có mặt dày như trước nữa)."

Đôi môi anh đào mềm mại dán lên cái ly trong suốt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, lông mày nhíu lại.

Khuôn mặt có chút đỏ bừng, bàn tay ngọc nhẹ che đôi môi đỏ mọng ho nhẹ vài tiếng. (giả vờ đó, anh sẽ không uống rượu trước mặt người đàn ông xa lạ, muốn uống cũng phải lừa lấy chai rượu mang về nhà mới uống)

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment