"Xin lỗi, em quả nhiên không biết uống rượu, thật là lãng phí" Anh đặt ly rượu sang một bên.
Hoàng Cảnh Trạch nhìn thấy cảnh này, càng thêm hài lòng với mỹ nhân trước mắt.
Con gái không biết uống rượu, càng làm cho người ta yên tâm.
“Hiểu Bạch đúng là lần đầu tiên uống rượu vang nhỉ, trước khi uống phải decant(*) rượu trước đã.”
(*)decant: đây là một quá trình được thực hiện để cho rượu được tiếp xúc với không khí, giúp rượu phát triển hương thơm và vị ngon
“Uống rượu vang mà không decant trước, trực tiếp uống sẽ có vị chua chát, tương đối khó uống đó.”
“Như anh làm này, hãy lắc rượu vang trong ly, để rượu vang đỏ tươi lăn trên thành ly.”
"Như vậy hương vị của rượu sẽ trở nên mềm mại hơn, hương thơm của rượu sẽ tự nhiên tỏa ra, mùi trái cây sẽ nồng đậm hơn."
Anh ta vốn định tiếp tục ép rượu Hạ Hiểu Bạch, nhưng khi anh ta nhìn dấu môi lưu lại trên ly rượu bên cạnh.
Miệng lưỡi trở nên khô khốc, lập tức thay đổi chủ ý.
“Nếu không thích thì em đừng uống nữa, em thích uống cái gì?”
“Coca có được không?”
"Em cũng không muốn uống Coca, nước chanh thôi là được rồi."
Hoàng Cảnh Trạch cũng gật gật đầu, vẫy vẫy bartender: "Cầm ly rượu này xuống!”
"Một ly nước chanh tươi cho người đẹp này."
Anh ta giải thích: "Nước chanh ngon hơn một chút."
Hạ Hiểu Bạch cảm thấy có chút thất sách, bị tên hèn mọn này tìm được cơ hội hưởng tiện nghi của mình rồi.
Loại thủ đoạn nhỏ này Hạ Tiểu Bạch đã dùng qua mấy lần
Không ngờ lần này lại bị người ngoài lợi dụng.
Sau một bữa cơm, Hoàng Cảnh Trạch và Hạ Hiểu Bạch vừa nói vừa cười.
Ngô Tài Tuấn ở bên cạnh có chút không cam lòng, anh ta quyết định lát nữa cho dù có thế nào, cho dù phải trả bao nhiêu tiền cũng phải lấy được trà của mỹ nhân.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ của nhà hàng, Hoàng Cảnh Trạch nhìn người đẹp có làn da vừa trắng vừa mượt mà ở phía đối diện, màu trắng ấy trong suốt như pha lê.
Gương mặt ngây thơ phủ chút phấn hồng nhàn nhạt, tựa như một bức tranh tĩnh họa.
Những động tác vụng về với dao nĩa của cô tuy xa lạ nhưng lại vô cùng duyên dáng.
Giống như một cô bé vừa mới tập đi, khiến mọi người đều muốn che chở chờ cô bé trưởng thành.
Hoàng Cảnh Trạch là một tên sành ăn, thế giới có bao nhiêu bộ đồ ăn thì anh ta biết bấy nhiêu.
Rõ ràng là có lúc muốn bước tới nắm tay cô để dạy cô cách sử dụng dao nĩa thế nào.
Nhưng chính vẻ đẹp sang trọng cực hạn của đối phương, đã khiến anh không dám bước lên phá hư cảnh đẹp.
Khiến anh sinh ra một cảm giác tự ti trước người đẹp mặc váy xanh này.
Càng ở bên cô, loại tự ti này ngày càng sinh sôi mạnh mẽ.
Vẻ đẹp của cô dường như chỉ để ngắm nhìn, còn thân thể bẩn thỉu của mình xuất hiện trước mặt cô ấy cứ như là một vết dơ.
Một cơn gió nhẹ lướt qua dung nhan của cô làm mấy sợi tóc đen bay phấp phới.
Người đẹp ngây ngô cười chứa một chút khí chất thuần khiết: “Xin lỗi, tư thế cầm dao nĩa của em tệ quá phải không."
Hoàng Cảnh Trạch lắc lắc đầu: "Không đâu, em làm tốt lắm, còn tốt hơn những người lần đầu dùng dao nĩa ăn món Tây nhiều."
Anh ta vẫn không nhịn được nói: “Nếu em không biết thì anh có thể dạy em.”
Mặt Hạ Tiểu Bạch ngượng ngùng như muốn nói chuyện, con ngươi lấp lánh tràn ngập gợn sóng.
Khuôn mặt hoàn hảo không tì vết đó giờ đây lại lộ ra vẻ bối rối hiếm thấy.
"Không cần đâu... Cha em nói nam nữ thụ thụ bất tương thân."
"Em lớn vậy rồi còn chưa chạm tay nam giới nào khác ngoài cha em ra."
Hoàng Cảnh Trạch liên tục lắc đầu: "Không sao, không sao, con gái e thẹn một chút thì con trai càng thích."
Hạ Tiểu Bạch ngước mắt nhìn Hoàng Cảnh Trạch một cái, đôi mắt hình quả hạnh khẽ mỉm cười.
Nụ cười này giống như hoa phù dung nổi trên mặt nước, thanh lệ động lòng người.
"Em biết anh Hoàng là người tốt, sẽ không lừa gạt đụng chạm với con gái."
…………
Hoàng Cảnh Trạch không dám nhìn thẳng vào đôi con ngươi pha lê trong vắt như sương sớm tinh khiết nhất, không hề có chút tạp chất nào của cô.
Làm cho người ta tự cảm thấy xấu hổ.
Hạ Tiểu Bạch nhìn bộ dáng áy náy của anh ta thì cong môi cười.
Cô còn không biết loại suy nghĩ nhỏ nhặt của tên công tử như Hoàng Cảnh Trạch này sao, từ lúc mới gặp đã vội vã đi kiếm phòng.
Tiếc thật.
Tiếc là Hạ Tiểu Bạch anh cũng không phải là một cô gái ngây thơ trong sáng gì, anh có mười tám năm làm con trai đấy.
Chỉ có con trai mới biết con trai đang nghĩ gì.
Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì tâm lý sẽ thay đổi thế nào?
Chỉ cần là con trai thì ai cũng thích gái xinh thôi, nếu không thì cũng rung động.
Chỉ có thể nói là cô gái đó không đủ xinh xắn, không đủ giỏi giang, không đủ dịu dàng khả ái, không đủ ân cần thấu hiểu lòng người.
Chứ chẳng chàng trai nào có thể từ chối một cô nàng ngực to xinh xắn, dễ thương, mềm mại, dịu dàng và ân cần đúng không?
Không đời nào?
Nếu có thì chắc chắn tên này là gay.
Hoàng Cảnh Trạch còn đang ảo tưởng làm thế nào mới ôm được mỹ nhân về tay.
------
Dịch: MBMH Translate