Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 269 - Chương 269: Cái Này Cũng Quá Đắt Rồi?

Chương 269: Cái Này Cũng Quá Đắt Rồi? Chương 269: Cái Này Cũng Quá Đắt Rồi?

Có điều Hoàng Cảnh Trạch không biết là người đẹp ngực to đáng yêu ngọt ngào trong mắt anh ta.

Thực ra lại là một ly trà, mà còn là một loại trà xanh cực phẩm thơm ngon nhất.

Bây giờ anh ta đã từng bước sa vào màn thao túng tâm lý của Hạ Tiểu Bạch, và đã bị hãm sâu trong đó mà không hề hay biết.

Tuy rằng Hoàng Cảnh Trạch cũng không dám nhìn thẳng vào Hạ Tiểu Bạch.

Nhưng từ khóe mắt đã thấy đối phương ngay cả khi ăn cũng thanh lịch quyến rũ động lòng người, khiến người đã say mê từ lâu.

Mỗi một cử chỉ của anh đều mang đầy khí chất cổ điển.

Đôi tay bạch ngọc của Hạ Tiểu Bạch có hơi không quen dùng dao nĩa, anh cắt một miếng bơ cà chua nhỏ đưa vào đôi môi anh đào, há ra khép lại hàm răng trắng như tuyết rồi nhẹ nhàng nhai nuốt.

Thỉnh thoảng anh còn lộ ra biểu cảm vui vẻ, vươn nhẹ cái lưỡi đinh hương mềm mại ra liếm lớp kem còn sót lại khiến đôi môi anh đào vốn đã quyến rũ lại càng ẩm ướt và say lòng người hơn.

Hoàng Cảnh Trạch không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Thực sự anh đã quá muốn nhấm nháp nếm thử cái lưỡi đỏ hồng đó một phen, chắc chắn sẽ là hương vị ngọt ngào nhất thế gian này.

Hạ Tiểu Bạch cụp mi xuống sau đó lại ngước mắt cười, đôi má hồng hồng.

"Anh Hoàng, sao anh không ăn đi? Chẳng lẽ nhìn em thì no được sao?"

Hoàng Cảnh Trạch cười xấu hổ: “Nhìn người đẹp cũng no được, nhìn người đẹp cũng no được.”

Đúng lúc này điện thoại anh ta lại sáng lên, rồi lại nhếch miệng cười nhìn Hạ Tiểu Bạch.

"À phải rồi, anh có một món quà muốn tặng em, chắc em sẽ thích lắm đấy." Anh ta vẫy vẫy tay.

Hạ Tiểu Bạch có hơi tò mò, nhưng cũng không hy vọng gì mà chỉ mong đó là hoa tươi đơn giản thôi.

Chẳng mấy chốc đã có người ôm một cây đàn tranh tinh xảo đi vào.

Hoàng Cảnh Trạch cười nói: "Anh biết em thích loại đàn tranh tốt nhất. Nên đây là một cây đàn tranh khá tốt mà anh phải nhờ một số mối quan hệ hết cả đêm qua (vừa mới) mới tìm được.”

Hạ Tiểu Bạch cũng có chút sửng sốt, hẳn là tên này đã nhìn story của mình.

Tối hôm qua, cô nghe nói Diệp Lâm muốn học đàn tranh nhưng tiếc là cô không có nên mới buồn chán mà đăng một bài lên story.

〖Tôi cần thông tin về cây đàn tranh tốt nhất〗

Không ngờ tên Hoàng Cảnh Trạch này lại tặng quà cho anh thật.

Hạ Hiểu dùng đôi tay bạch ngọc chậm rãi cầm lấy, lần đầu tiên lộ ra nụ cười chân thành.

Đôi môi anh đào mỏng manh kia khẽ hé mở, có thể nói đây là nụ cười quyến rũ động lòng người khiến người ta hồn bay phách lạc.

Cứ như là tiên nữ trên trời hạ phàm, tuyệt thế mà lại có chút ngây ngô, nụ cười khuynh thế bất quá cũng chỉ như thế mà thôi!

"Cái này cũng quá đắt rồi?"

Hoàng Cảnh Trạch gãi đầu như một đứa trẻ: “Không đắt, không đắt, chỉ có bốn mươi ngàn thôi.”

"Cái này........ Thật sự cảm ơn anh."

Hoàng Cảnh Trạch thừa thắng xong lên: "Thực ra anh đã xem rất nhiều video chơi đàn tranh của em trên story."

"Mong là em có thể dùng đàn tranh của anh tặng, đàn cho anh nghe một khúc."

Hạ Tiểu Bạch ôm cây đàn tranh hơn bốn mươi ngàn trong tay, đang nghĩ bụng muốn từ chối lại tiếc vì anh ta cho quá nhiều. ╮(╯▽╰)╭

Đôi khi cũng nên cho chó liếm một chút ngon ngọt mới có khiến chúng càng cố gắng lấy lòng mình hơn.

Tất nhiên tiền đề là con chó liếm này phải đủ ưu tú (giàu có)

Số lượng chó liếm không cần nhiều chỉ cần chất lượng là được.

Bất kể là Hoàng Giáo Chủ hay Hoàng Cảnh Trạch hay là Phạm Kiện, họ đều là những cậu ấm đẹp mã giá trị con người toàn là tiền tỷ.

Cô cũng đành mỉm cười nói: “Gần đây người em không khỏe lắm nên chơi một đoạn nhỏ thôi được không anh?”

Để tránh tên này được voi lại đòi tiên, Hạ Tiểu Bạch phải rào trước mình chỉ chơi một đoạn.

Đàn tranh hơn bốn mươi ngàn chỉ mới nghe được một khúc... Hoàng Cảnh Trạch còn muốn nghe thêm mấy khúc nữa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại dù sao người ta cũng là liễu yếu đào tơ, thân thể vẫn đang ốm yếu nên anh không thể ép uổng được.

"Tất… Tất nhiên là được rồi, anh nghe được một khúc cũng thỏa mãn rồi."

Anh ta xua tay cho những người phục vụ xung quanh sắp xếp chỗ để đàn tranh.

Cô gái có ngũ quan tinh xảo tuyệt trần, mái tóc mun đen dài, mặc một chiếc váy màu xanh lá cây trơn ngồi xuống một cách duyên dáng, để lộ đường cong bắp đùi duyên dáng và mịn màng trong tầm mắt.

Đôi bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch, lộ ra những ngón tay ngọc thon dài đang vuốt ve dây đàn tranh.

Không gian bỗng vang lên tiếng đàn tranh, những nốt nhạc đẹp đẽ lần lượt vang lên tạo ra một khúc nhạc cổ điển, những âm thanh đẹp đẽ do đàn tranh vẽ ra thật động lòng người.

Trong phút chốc khúc cầm mê hoặc đã hoàn toàn chinh phục tất cả những người xung quanh.

Đừng nói là Hoàng Cảnh Trạch hay Ngô Tài Tuấn, ngay cả những khán giả xung quanh và người đẹp tóc vàng cũng không nhịn được mà lén nghe.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment