Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 270 - Chương 270: Em Tin Anh Ngô Nói Thật

Chương 270: Em Tin Anh Ngô Nói Thật Chương 270: Em Tin Anh Ngô Nói Thật

Bài khúc cùng lắm chỉ kéo dài hai phút.

Cô gái mới kéo váy đứng dậy: “Thế nào, em chỉ tự học lỏm thôi, nếu đàn không hay cũng đừng chê cười em.”

Người đầu tiên vỗ tay là người đẹp tóc vàng kia, hơn nữa còn khen ngợi anh bằng tiếng Pháp.

“Đây là nhạc cụ của Hoa Hạ sao, giai điệu thật sự rất hay.” (tiếng Pháp)

"Không hề thua kém bản nhạc piano nổi tiếng của danh cầm biểu diễn ở Théâtre Française" (tiếng Pháp)

Một vài cậu ấm và những người phục vụ xung quanh đều vỗ tay một cách nhiệt tình.

Tiếc là sức khỏe đối phương không tốt, nếu không dù sao cũng sẽ để cô đàn thêm mấy bài nữa.

Hạ Tiểu Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói lời xin lỗi.

"Anh Hoàng mình nói chuyện lá trà đi, cũng trễ rồi."

Hoàng Cảnh Trạch không ngờ thời gian gặp mặt lại trôi qua nhanh như vậy, đúng là giây phút vui sướng thì luôn trôi nhanh.

"Thật ra, tối nay anh đã đặt trước hai vé bể bơi trên cao trên tầng cao nhất của khách sạn."

Hạ Tiểu Bạch khẽ lắc đầu: "Không được, em gái em còn chờ em về chơi với em ấy."

Cô đặt bình trà xanh mà Bình Đa Đa mua với giá mười nguyên một cân lên bàn.

Hạ Tiểu Bạch để cân trà mười nguyên lên bàn ăn với vẻ mặt buồn bã.

Ngô Tài Tuấn đã offline nãy giờ cuối cùng cũng có cơ hội.

Anh ta không giỏi tán gái cũng không biết dỗ dành con gái thế nào, chỉ biết đập tiền để hẹn hò với nữ giới.

Tuy cô gái đẹp tựa thiên tiên trước mặt không thích tiền nhưng cũng có lòng yêu mến.

Chỉ vì một người bạn lâm bệnh mà dám ra đây bán là trà kiếm tiền.

Chẳng lẽ cô không biết trên thế gian này có rất nhiều tên đàn ông cặn bã như họ sao?

Cô vẫn còn quá ngây thơ non nớt nên tốt nhất vẫn là tựa vào lòng anh để cho anh che chở đi.

Cho nên thế cục này anh phải bắt lấy.

Dường như Hoàng Cảnh Trạch cũng ngửi thấy có gì đó không đúng, hai người liếc nhìn nhau một cái nở một nụ cười nhạt.

Anh ta là người lên tiếng đầu tiên: “Tiểu Bạch, để có thể cố gắng giúp đỡ người bạn xa bệnh nan y vẫn đang suy nghĩ về thơ ca của em.”

"Anh sẽ mua hết mấy lá trà em mang đến, nếu cần thêm tiền thì cứ nói với Hoàng Cảnh Trạch anh sẽ không từ chối."

“Anh mua một cân một trăm ngàn.” Ngô Tài Tuấn móc ở trong túi ra một tấm séc.

"Tiểu Bạch có lòng nhân ái, số tiền này coi như quyên góp tiền thuốc men cho bạn em đi."

Hoàng Cảnh Trạch càng bực bội thêm, sắc mặt đã âm u tới cực điểm như sắp nổ tung lên.

Nếu không phải đang tạo hình tượng một người đàn ông tốt trước mặt Hạ Tiểu Bạch, thì bây giờ anh đã bước lên quật ngã tên họ Ngô này.

Hổ không gầm mà tưởng đây là mèo bệnh sao.

Anh ta trầm giọng nói: "Ngô Tài Tuấn! Đây là trà tôi đã đặt trước, anh muốn ăn cướp trắng trợn sao?"

“Tôi đây đã ra giá hai trăm ngàn, hôm nay tôi đã quyết nếm lá trà này rồi ông trời có tới cũng không cản được đâu!

Hạ Tiểu Bạch nhìn hai người không ngừng nâng giá, lòng anh lại vui mừng không thôi.

Bởi vì hệ thống đã đặt ra mức giá giới hạn cho anh nên anh chỉ có thể bán với giá 1.000 đồng

Vì tiên tử pháo hoa không ăn nên coi tiền như cỏ rác.

Ít nhất ở bề ngoài, cần thể hiện ra tính cách như vậy trước mặt người khác.

Cuộc đấu khẩu của hai người càng thêm căng thẳng.

Hoàng Cảnh Trạch xắn tay áo lên lạnh lùng nói: "Ngô Tài Tuấn, anh hết lần này đến lần khác không nể mặt tôi."

"Tôi cho anh ngồi chung đã là nể mặt lắm rồi, tưởng tôi không dám khinh anh sao?"

Bộ dáng Hạ Tiểu Bạch trông như một bông sen trắng.

"Hai anh đừng cãi nhau nữa, đâu cần chỉ mua chút trà của em mà phá hủy tình hữu nghị giữa hai người, như vậy sẽ khiến em thấy có lỗi (phấn khích) lắm."

"Em là một cô gái có nguyên tắc, nói một ngàn một cân thì chỉ là một ngàn một cân thôi nhất quyết sẽ không tăng giá, nếu hai anh đều muốn mua thì em cũng khó xử quá."

Đôi mày xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch khẽ cau lại, trên gương mặt tinh xảo của anh hiện lên chút lo lắng.

Khiến anh vốn đã xinh đẹp đến khó tin lại càng trở nên xinh đẹp hơn, lại càng thêm thương tiếc anh thêm.

Nhìn hai người còn đang cãi nhau đều tỏ ra đau lòng, đúng như mong đợi của một tiên tử ở trong tiên cảnh,

Đứng trước sự cám dỗ của tiền tài mà vẫn có thể giữ được sơ tâm, chỉ vì quyên góp một ngàn cho người bạn xa đang bị bệnh.

Thời đại này cô gái như vậy có lẽ đã tuyệt chủng lâu rồi.

Nghĩ tới đây, Hoàng Cảnh Trạch và Ngô Tài Tuấn càng căng thẳng thêm.

Hoàng Cảnh Trạch mỉa mai nói: “Không phải tối nay anh mời rất nhiều cô gái ra biển tham gia buổi tuyển chọn bikini sao?”

"Tối qua đặt phòng riêng theo chủ đề với tiếp viên hàng không kia có vừa lòng không!"

Biểu cảm trên Ngô Tài Tuấn xoắn xít lại nhìn Hạ Tiểu Bạch, vội vàng giải thích:

"Tiểu Bạch, em đừng nghe tên khốn này nói, anh là người đàn ông ngay thẳng!"

Hạ Tiểu Bạch cũng hồn nhiên gật đầu: "Em tin anh Ngô nói thật."

“Nhưng anh nên để anh Hoàng bình tĩnh lại” (Anh đánh anh ta lẹ lên đi chứ)”

Hoàng Cảnh Trạch khó chịu, vô cùng khó chịu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment