Tại Tiểu Bạch lại gọi tên nhãi này là anh Ngô, mà chỉ gọi mình bằng tên.
Tia lý trí cuối cùng còn tồn tại của anh ta cũng biến mất, rõ ràng đó là bé tiên nữ mà anh đã hẹn trước.
Anh ta không nói lời nào mà đấm vào mặt Ngô Tài Tuấn một cái,
Ngô Tài Tuấn cũng không ngờ, tên Hoàng Cảnh Trạch này không có tinh thần võ đạo gì mà đã đánh lén anh trước.
Nên đương nhiên là chưa kịp phản ứng gì mà đã bị đánh ngã thẳng xuống đất.
Ngô Tài Tuấn che lại khuôn mặt đang nhức nhối và cũng đang trong cơn giận giữ, tên này dám đánh vào khuôn mặt đẹp trai của anh! ! ! ! .
Rồi anh đứng dậy móc một cú trái hung hăng vào mũi Hoàng Cảnh Trạch.
"Mẹ nó chết đi đồ ngu, lúc tôi đánh nhau ở Hải Thị, anh con mẹ nó còn đang dọc sình ở Đông Bắc đấy."
Sau đó hai người lao vào đánh nhau,
Bất chợt cả một nhà hàng Pháp đã thành gà bay chó chạy, đủ loại đồ ăn, bít tết, giày da và chai rượu đều bay tán loạn.
Thực lực giữa hai người có sự chênh lệch hơi rõ ràng, dù sao Hoàng Cảnh Trạch về thể chất xem ra là được bồi dưỡng tốt, nên rõ là càng mạnh hơn.
Mà Ngô Tài Tuấn... rõ ràng là có hơi ăn chơi quá độ, thậm chí còn yếu đuối hơn Chu Thanh.
Anh ta ở dưới bàn đứng không nổi mà vẫn kéo Hoàng Cảnh Trạch ngã xuống đất.
Hoàng Cảnh Trạch kiên quyết đè Ngô Tài Tuấn: "Ngô Tài Tuấn chết tiệt, ba ngày nay không đánh muốn leo nóc nhà lật ngói rồi hả? Cô gái tôi theo đuổi mà anh cũng dám hớt tay trên ư."
Đôi mắt như hồ nước mùa thu của Hạ Tiểu Bạch có hơi thất vọng nhìn Ngô Tài Tuấn nhẹ lắc đầu, mái tóc đen cũng múa theo nhịp điệu.
Anh cũng thuyết phục nói: "Anh Ngô, anh không đánh lại anh Hoàng đâu, anh không tốt lắm hay là thôi đi."
Tuy nhiên, kiểu ánh mắt thất vọng đó lại rơi vào mắt Ngô Tài Tuấn, bị cô gái mình thích nói mình không tốt lắm,
Vũ trụ nhỏ bé của anh ta muốn nổ tung ngay lập tức.
Anh ta dùng hết sức lực: ┗|`o′|┛ Ahh~, điên cuồng phản công vào Hoàng Cảnh Trạch. Cố gắng đảo ngược tình thế.
Anh ta đấm một cú vào bụng Hoàng Cảnh Trạch.
Nhưng mà kiểu bùng nổ lập tức này bị cháy gần như không, không chỉ cần có cố gắng là có thể vượt qua khoảng cách về thể lực.
Hoàng Cảnh Trạch kẹp đầu Ngô Tài Tuấn vào giữa hai chân anh ta bằng một cú đá cắt kéo chí mạng, lại đau đến mức khiến anh ta kêu ngao ngao.
"Không phải vừa rồi Ngô Tài Tuấn anh mạnh lắm sao, mạnh cái nữa cho tôi xem đi, dám giành trà xanh với tôi đúng là không muốn sống nữa mà."
Hạ Tiểu Bạch nhìn Ngô Tài Tuấn bị Hoàng Cảnh Trạch kẹp cọ xát trên mặt đất, liên tục kêu gào. anh cũng chỉ biết thở dài và cảm thấy chán nản.
Mình thậm chí còn thêm buff cho anh ta thế mà chưa được một phút đã gục.
Vào lúc này, Hạ Tiểu Bạch lại một lần nữa thể hiện tố chất thực sự của một bậc thầy trà đạo, anh đặt đôi bàn tay ngọc ngà của mình lên ngực rồi nhìn Hoàng Cảnh Trạch với đôi mắt đẫm lệ.
"Thôi bỏ đi anh Hoàng, anh Ngô đã nói đầu hàng rồi tha cho anh ấy một lần đi."
“Vì một túi trà nhỏ mà làm tan vỡ tình anh em của hai người, em…” Nói đến đây, anh nuốt nước bọt nhanh hơn rồi quay đầu lại nói: “Em… em là một người phụ nữ xấu xa.”
"Không... Không phải, em là cô gái tốt nhất mà anh từng gặp." Hoàng Cảnh Trạch đá Ngô Tài Tuấn sang một bên.
Anh muốn an ủi Hạ Tiểu Bạch, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Nhớ tới đối phương vừa gọi mình bằng anh Hoàng, vậy có phải là cô ấy đã thừa nhận anh rồi không?
"Ôi, sao lại thê thảm thế này, Anh Ngô bị anh Hoàng đánh đến nỗi mẹ nhìn không ra."
"Sống không vui sướng sao? Sao lại đâm đầu đi giành người đẹp với anh Hoàng, thật tội nghiệp quá."
Lúc này, những cậu ấm khác đang ôm mấy người đẹp xinh xắn đi tới.
Ríu rít cầm điện thoại chụp mấy bức Ngô Tài Tuấn đang mằm thê thảm trên sàn.
Thậm chí còn có một cô gái ngồi xổm bên cạnh Ngô Tài Tuấn, duỗi hai ngón tay ra làm kiểu “Yeah”, cùng nhau chụp một bức rồi đăng lên story.
Và kèm theo tiêu đề [Sốc! Hóa ra cậu Ngô bị đánh là vì cô gái này!]
"Hu hu hu~" Một tiếng khóc thút thít ở dưới sàn vang lên.
Đúng vậy, Ngô Tài Tuấn khóc, không phải vì đau đớn mà là vì uất ức.
Bị đánh đấm tàn tạ trước mặt nữ thần của mình.
Anh ta thực sự không còn mặt mũi nào nào sống trên đời mày nữa. Một dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt bầm tím.
Hạ Tiểu Bạch cũng giả vờ đau lòng nhìn Hoàng Cảnh Trạch.
"Anh Hoàng, xin anh tha cho anh ấy đi. Đánh nhau là không tốt."
"Em sẽ bán trà cho anh."
"Chỉ xin hai anh đừng đánh nhau nữa."
Hoàng Cảnh Trạch cầm lá trà của Hạ Tiểu Bạch, thậm chí anh ta còn có thể ngửi được mùi thơm cơ thể quyến rũ của đối phương qua túi đựng trà.
Anh đi tới trước mặt Ngô Tài Tuấn, ngồi xổm xuống dùng sức vỗ vào mặt anh ta một cách đắc ý.
"Vì nể Tiểu Bạch nên tha cho anh một lần đấy."
"Cút khỏi đây nhanh đi, nếu không thì để tôi đánh anh một trận nữa."
Ngô Tài Tuấn lúc này đã không còn mặt mũi nào để nhìn Hạ Tiểu Bạch, cuối cùng vẫn nhờ cô gái kia giúp mình.
Một cảm giác ghen tị nhục nhã dâng lên trong lòng.
Anh ta đứng dậy, nắm chặt tay, cúi đầu, nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch đang cười nói với Hoàng Cảnh Trạch.
Kiên nhẫn, kiên nhẫn (◣д◢)
Anh ta chịu đựng sự tủi nhục tột cùng đi đến cửa nhà hàng. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
"Hoàng Cảnh Trạch, chờ đấy tôi sẽ đòi lại hôm nay."
Khi chiến thần trở lại, cũng là lúc nhà họ Hoàng bị xóa sổ ! ! ! ! ! !
------
Dịch: MBMH Translate