Giơ tay sờ sờ cái đầu nhỏ mềm mại của đối phương, chóp mũi tất cả đều là mùi thơm của thiếu nữ. Rất là thơm ngọt dễ ngửi.
Dù sao đây cũng là giường của đối phương.
“Anh Tiểu Bạch, anh không thể không cần người ta...”
“Onii-chan, anh đã nói sẽ vĩnh viễn thích đứa em gái này nhiều hơn.”
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ cau mày, có chút khẩn trương.
“Cô ấy gọi anh Tiểu Bạch? Chẳng lẽ thiếu nữ xinh đẹp này là em gái của Tiểu Bạch?”
Lý Thư Đình nhớ rõ Hạ Tiểu Bạch quả thật có em gái, chỉ là mới nghe anh nhắc đến một hai lần.
Lý Thư Đình không biết chi tiết.
"Thì ra em là em chồng tương lai của chị." Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thư Đình cũng vui vẻ cười cười.
Đôi môi anh đào hôn lên sườn mặt đang ngủ say của đối phương rồi lau sạch khóe miệng trong suốt cho cô ấy.
Thở dài: "Ngoan, em chồng, chị thật hy vọng có thể cùng Tiểu Bạch chăm sóc em~”
Nhưng vào lúc này Diệp Lâm cũng mở mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau!
Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau!
"Chào buổi sáng, tiểu mỹ nhân, em gái nhỏ của chị.” Lý Thư Đình cười khanh khách nói.
Diệp Lâm cũng có chút xấu hổ đỏ mặt, phát hiện mình vậy mà ôm người phụ nữ này ngủ.
Còn chôn đầu vào ngực của đối phương.
Cô xấu hổ vội vàng đẩy người phụ nữ này ra.
Dùng tư thế vịt ngồi vội vàng bò dậy, dáng vẻ kiêu ngạo tức giận nhìn đối phương.
Còn không quên lau nước miếng trên khóe miệng: "Đừng gọi tôi là tiểu mỹ nhân.”
“Tiểu thư đây trời sinh đã đẹp, còn cần cô khen ư!”
“Tôi cũng không quen với cô, đừng gọi tôi là em gái nhỏ, chỉ có anh Tiểu Bạch mới có thể gọi tôi như vậy.”
Mày liễu của Lý Thư Đình cong cong, cô em chồng này thật đáng yêu nha.
Nhịn không được giơ tay ngọc lên bóp bóp quai hàm đang bạnh ra vì tức giận của Diệp Lâm?
"Ai u, lúc tức giận cũng rất đáng yêu nha, chị tên là Lý Thư Đình, không biết em gái nhỏ tên gì vậy?"
Diệp Lâm thấy đối phương coi sự tức giận của mình là đáng yêu, tức giận đến mức ngực thiếu chút nữa nổ tung.
Nhưng nó đã sẵn sàng lộ ra dưới chiếc váy ngủ mỏng manh.
“Cô… Cô tôn trọng tôi một chút, tôi chính là đang tức giận, không phải đang bán manh.”
“Nữ nhân, tôi không thích cô!”
"Làm ơn rời khỏi phòng tôi ngay lập tức." (??ˇ?ˇ)
Bàn tay ngọc của Lý Thư Đình véo một bên quai hàm, ánh mắt dừng trên con thỏ lớn của Diệp Lâm.
Đôi mắt đẹp cũng cực kỳ kinh ngạc, cô há cái miệng nhỏ nhắn anh đào.
“Oa, bộ ngực của em có vẻ còn đồ sộ hơn so với xúc cảm mà bàn tay mang đến.”
“Để tôi yên được không?” Lúc cô đang nói chuyện đối phương lại vươn tay ra ăn đậu hũ.
Khiến cho Diệp Lâm hu hu kêu lên: "Cô gái xấu xa, cô muốn làm gì?”
“Ham muốn anh Tiểu Bạch nhà tôi còn chưa tính, ngay cả tôi cũng không buông tha!”
Mấy phút sau, Diệp Lâm mới mồ hôi đầm đìa lùi bước sang một bên sô pha, hai tay ôm ngực.
Khuôn mặt đỏ bừng, khóe miệng dính vài sợi tóc, dáng vẻ kiều mỵ động lòng người.
“Cô đừng đến đây, nếu không tôi sẽ kêu!”
Lý Thư Đình nhìn căn phòng, lại nhìn mình và cô em chồng trước mắt.
“Em kêu đi, chúng ta bây giờ là đang bồi dưỡng tình cảm mà không phải sao?”
“Yên tâm, bây giờ em kêu rách họng cũng không ai cứu đâu, chúng ta đều là con gái mà.”
Lý Thư Đình lộ ra dáng vẻ si mê, đang chuẩn bị đánh úp về phía Diệp Lâm, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Hai người rời giường chưa?” Là giọng nói khó phân biệt nam nữ của Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch cũng vừa mới rời giường.
Rất may hôm nay là thứ hai, có thể có một cơ hội ăn mặc bình thường.
Chuẩn bị đến phòng Diệp Lâm tìm hiểu tình huống.
Chỉ là phát hiện hai cô nhóc đang cãi nhau ở trong phòng.
Hạ Tiểu Bạch cũng không muốn gây chuyện, mặc dù dường như Diệp Lâm đơn phương bị Lý Thư Đình giáo dục.
Hai cô gái có thể làm gì được chứ?
Sau vài phút đọ sức.
Anh thấy bên trong không có động tĩnh mới thử gõ cửa hỏi.
Mười giây sau cánh cửa mở ra.
Diệp Lâm lộ ra vẻ mặt bị chơi hư, trực tiếp nhào vào lòng Hạ Tiểu Bạch làm nũng.
“Anh Tiểu Bạch, người phụ nữ này bắt nạt em!”
“Chúng ta nên nhanh chóng đuổi cô ta ra khỏi cửa, cô ta chính là les!”
Hạ Tiểu Bạch sửng sốt, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Thư Đình, cô ấy là les?
Lý Thư Đình cũng cười khanh khách đỏ bừng mặt nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, chào buổi sáng!”
“Tôi chỉ đùa giỡn một chút cùng em gái cậu, hâm nóng kéo gần quan hệ giữa chúng tôi mà thôi.”
“Để sau này.................." Cô che mặt có chút nói không nổi nữa.
Hạ Tiểu Bạch..................
“Được rồi, hai người đừng nháo nữa!”
“Đúng rồi, Thư Đình vừa rồi có người gọi điện thoại đến.” Hạ Tiểu Bạch đưa điện thoại cho Lý Thư Đình.
“Dường như là ba cậu.”
“Cậu gọi lại đi, miễn cho ông ấy lo lắng.”
Lý Thư Đình nhìn di động, nụ cười vốn còn vui vẻ lập tức trở nên lạnh nhạt.
Chỉ yên lặng nhận lấy điện thoại, sau đó đi đến ban công bên cạnh.
------
Dịch: MBMH Translate