Diệp Lâm vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Lý Thư Đình, cũng nhìn ra sự khác thường trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Anh Tiểu Bạch, sao em lại cảm thấy cô ta hình như không thích ba của mình?”
“Không phải chỉ là gọi điện thoại thôi sao, sao lại lộ ra dáng vẻ không vui như vậy?”
"Mọi người đều nói con gái là công chúa nhỏ của ba, em nói chuyện điện thoại với ba còn nhiều hơn cả mẹ."
"Ba luôn chăm cho em, còn mẹ luôn mắng em."
Hạ Tiểu Bạch tỏ vẻ bất đắc dĩ, đơn giản nói một ít chuyện của Lý Thư Đình.
Ba mẹ cô ly dị, sau đó cùng lúc biến mất, chỉ còn cô và ông bà nội trải qua cuộc sống gian nan.
Một ngày nọ, ba cô lại trở về, hơn nữa còn trở lên giàu có.
Bây giờ ba cô còn bảo muốn cô kết hôn cùng một công tử giàu có người mà cô không thích.
Đây là chuyện bây giờ Hạ Tiểu Bạch biết, nếu nhiều hơn thì anh thật sự không biết.
Diệp Lâm sau khi nghe xong bỗng nhiên có chút đồng tình với chị gái xinh đẹp này.
Hai tay ôm ngực kiêu ngạo nói: "Hừ, nếu như không thích thì không đi xem mắt là được, chẳng lẽ ba cô ta có thể ép cô ta được?"
Hạ Tiểu Bạch cũng thở dài: "Anh cũng nói với cô ấy như vậy.”
“Người chính trực cũng khó mà giải quyết việc nhà…”
Vài phút sau......
Lý Thư Đình mới để điện thoại xuống, cố gắng dịu dàng đi ra cười khanh khách nhìn Hạ Tiểu Bạch.
"Ba tôi bảo chút nữa sẽ đến đón tôi, giữa trưa sẽ trở về Yến Kinh, tôi thật sự còn muốn chơi thêm vài ngày cùng cậu đó Tiểu Bạch."
Hạ Tiểu Bạch quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ? Có phải gặp chuyện không vui không?”
Đầu ngón tay Lý Thư Đình phất mấy sợi tóc trên trán, ánh mắt nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ.
“Không có gì, một ít chuyện nhỏ mà thôi.”
"Đúng rồi, tôi đói bụng, có cái gì ăn ngon không?" Cô vui vẻ đi lên phía trước kéo cánh tay trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch, cười nói.
Diệp Lâm đứng ở một bên tức giận nhe răng trợn mắt, nhưng ngẫm lại buổi trưa là người phụ nữ này sẽ về Yến Kinh rồi, cũng đành nhịn xuống.
Hạ Tiểu Bạch nhìn Diệp Lâm, cuối cùng vẫn lắc đầu tình nguyện ăn mì ăn liền.
“Hay là tôi nấu mì ăn liền cho mọi người.”
Lý Thư Đình...... (ー_ー)
Diệp Lâm......................
Sao anh mình không biết xấu hổ như vậy, ở cùng với con gái lại mới người ta ăn mì ăn liền.
Rốt cuộc vẫn là do thời gian gặp mặt quá ngắn ngủi.
Tay ngọc của Diệp Lâm không khỏi đỡ trán, may mà anh Tiểu Bạch là thẳng nam.
Bằng không với dáng vẻ xinh đẹp đẹp trai của anh, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu nữ sinh.
Khóe miệng Lý Thư Đình khẽ co giật, nhớ đến năm đó Hạ Tiểu Bạch cũng thường xuyên mời cô ăn mì ăn liền để cảm ơn.
Bất quá ngẫm lại năm đó mình ngay cả mì ăn liền cũng không nỡ ăn, Hạ Tiểu Bạch còn mời cô ăn qua mấy lần.
Trong lòng nhớ lại lại ngọt ngào.
Cô rất vui vẻ đồng ý. Khuôn mặt xinh đẹp cười nói.
“Được!”
"Nhưng mà tôi muốn thêm một quả trứng!"
Diệp Lâm...... Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, còn là bạch phú mỹ, thế mà sao lại không rụt rè thế nhỉ.
Một bát mì ăn liền là có thể bắt trái tim thiếu nữ của cô ta đi mất.
Hạ Tiểu Bạch cũng vui vẻ cười nói: "Đương nhiên có thể.”
Hạ Tiểu Bạch lấy mấy bát mì ăn liền của hãng White Elephant Tonkotsu anh mua ở siêu thị ra.
Rồi lấy ba quả trứng ngâm trà ra, mỗi người một quả.
Còn lấy rau xà lách trong tủ lạnh ra bỏ vào mì ăn liền.
Vài phút sau.
"Chúng ta bắt đầu"? ( ˉ﹃ˉ)
Ba mỹ nữ vui vẻ ăn mì ăn liền.
Diệp Lâm ăn hết trứng luộc trà, sau đó làm nũng nhìn Hạ Tiểu Bạch:
“Anh Tiểu Bạch, trứng luộc trà của em ăn hết rồi!”
“Có thể chia cho em một nửa của anh không?”
Cô biết Hạ Tiểu Bạch thường để lại món mình thích đến cuối bữa.
Cho nên cô thường thường có thể tìm được đồ ăn ngon còn sót lại ở chỗ của anh Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch cũng bất đắc dĩ. Anh còn muốn giữ lại ăn cuối cùng, nhưng dù muốn ăn, anh cũng chỉ có thể cho.
Ai bảo từ nhỏ mình đã cưng chiều em gái này hơn.
Lý Thư Đình thấy thế, vì lấy lòng Diệp Lâm, khuôn mặt dịu dàng động lòng người cười nói.
“Trứng luộc trà của chị còn chưa ăn, chị chia một nửa cho em.”
Nói xong gắp một nửa ra, đặt vào trong bát mì ăn liền của Diệp Lâm.
Cùng lúc đó, bến xe thành phố Tân Hải có hai vị khách không mời mà đến.
“Anh ơi, nơi này chính là thành phố Tân Hải à, phong cảnh thật đẹp!”
"Nhìn kìa, là biển!"
Mấy người Hạ Tiểu Bạch, Lý Thư Đình, Diệp Lâm dọn dẹp bàn xong, Diệp Lâm mới nhớ chiếc váy Chanel tối qua cô thay giúp Lý Thư Đình vẫn còn tại phòng mình.
“Đúng rồi, chiếc váy em thay giúp chị tối qua vẫn còn trong phòng em."
Diệp Lâm đi vào phòng, rất nhanh đã cầm chiếc váy Chanel còn đọng lại mùi thơm thoang thoảng của người đẹp trở ra, trên đường đi còn lưu luyến không rời.
Nếu cô cũng có một chiếc váy Chanel như thế này thì tốt biết mấy, nhất định sẽ làm mấy người phụ nữ kia lóa mắt.
------
Dịch: MBMH Translate