Hạ Tiểu Bạch và Diệp Lâm đều nhìn hai anh em đang thì thầm này với vẻ mặt nghi ngờ?
Diệp Lâm lên tiếng: "Nếu như không có chuyện gì thì chúng tôi phải ăn tối rồi.”
"Chắc là hai người cũng….”
Lý Tư Nguyên nhìn nhan sắc thanh nhã tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch, trong nhất thời cảm thấy nhìn không thấu, rung động không ngừng.
Lý Tư Tư nhìn anh mình, vậy mà lại bày ra vẻ mặt như vậy với một cô gái lần đầu gặp.
Cô càng tức giận phồng má: “Anh hai, chúng ta cũng về ăn cơm đi, em nấu đồ ngon cho anh ăn.”
Vốn dĩ Lý Tư Nguyên cũng là loại người mặt dày, anh ta xoa xoa tay cười haha.
"Chúng tôi vừa mới chuyển đến, trong tủ lạnh không có gì."
"Mọi người không ngại cho anh em chúng tôi ăn ké một bữa chứ.”
Anh ta quay đầu lại an ủi em gái mình: “Ông ngoại đang hối thúc.”
"Chúng ta phải nhanh chóng làm sáng tỏ Hạ Tiểu Bạch này có phải Hạ Tiểu Bạch kia hay không!”
Lý Tư Tư mấp máy môi: “Được rồi, em sẽ tin anh một lần, nhưng anh không được yêu cô ta đâu đấy!”
Diệp Lâm sững sờ: "Hai người muốn ăn cơm ở nhà chúng tôi!”
Lý Tư Nguyên cũng tỏ vẻ thân thiết: “Tục ngữ có câu bà con xa không bằng láng giềng gần."
"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để mọi người chịu thiệt.”
"Ngày mai sau khi chúng tôi sắp xếp nhà mới xong sẽ mời mọi người một bữa tối.”
Diệp Lâm cong chân mày, tròng mắt chuyển động, chẳng phải chuyện này đồng nghĩa với việc có thêm hai con chuột bạch tới thử đồ ăn không công à?
"Hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh, hôm nay tôi học được rất nhiều món mới."
"Nếu như không đủ, thì tôi nấu thêm cũng không sao.”
Lý Tư Nguyên cười ha ha: "Không sao, không sao, thật ra tôi và em gái cũng không phải rất đói.”
"Chủ yếu là chúng ta có thể tăng thêm tình cảm láng giềng thân thiết.”
Hạ Tiểu Bạch cũng nghi hoặc, sao cứ có cảm giác bọn họ có ý đồ gì đó.
Rất nhanh Diệp Lâm đã bưng mấy món ăn sền sệt đặt lên bàn.
Lý Tư Nguyên nhìn mấy món ăn cháy đen bốc mùi kỳ quái cũng tò mò hỏi.
"Món ăn đặc sắc của mọi người cũng kỳ lạ ghê, làm như thế nào vậy?”
Diệp Lâm hơi nghi ngờ một chút: "Mọi người tới từ Yến Kinh mà chẳng lẽ chưa từng nghe tới món trứng rán cà chua sao?"
Lý Tư Nguyên sững sờ: "Không phải trứng rán cà chua màu đỏ sao? Hay là màu đen?”
"Tôi thật sự muốn muốn nếm thử "
Anh ta vừa nói vừa cầm đũa lên kẹp một miếng trứng rán nhớt đen sì cho vào miệng.
Lý Tư Tư cũng mở to mắt tò mò.
Hạ Tiểu Bạch chỉ cúi đầu điềm đạm ăn cơm, dáng vẻ lạnh lùng không màn thế sự, tuy nhiên trong lòng anh đang mặc niệm cố lên với vị anh hùng này.
Lý Tư Nguyên cho miếng trứng rán đen thui vào miệng, trong nháy mắt có một hương bị không nói nên lời tràn ngập khoang miệng.
Không biết là đắng hay mặn, hay là vị khét….
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Diệp Lâm nhìn Lý Tư Nguyên đầy mong đợi.
"Thế nào! Thế nào! Hẳn là hương vị cũng không tệ lắm phải không!"
Suýt chút nữa Lý Tư Nguyên đã phun ra, anh ta không ngờ người Tân Hải ăn thức ăn có khẩu bị nặng như vậy, chỉ hơn chứ không hề kém nước đậu xanh của bọn họ ở Yến Kinh.
Vì phải giữ phép lịch sự nên anh ta chỉ có thể nuốt ực một cái.
"Ngon... Ăn ngon "
"Phụt..." Ngay cả Hạ Tiểu Bạch cũng không kiềm được mà phun cơm trong miệng ra ngoài.
Trong đôi mắt xinh đẹp nhìn tên Lý Tư Nguyên bằng biểu cảm không thể tin nổi.
Ăn ngon! Có đùa cũng có giới hạn thôi chứ!!
Trứng xào cà chua của Diệp Lâm có thể được ví như vũ khí hoá học.
Diệp Lâm vô cùng vui vẻ nhìn Lý Tư Nguyên: “Ngon hả, vậy ăn nhiều một chút đi.”
Cô trực tiếp đẩy đĩa trứng xào cà chua đen sì đến trước mặt Lý Tư Nguyên.
"Ha ha, anh…..chị Tiểu Bạch thấy chưa, trên thế giới này vẫn có người thưởng thức trù nghệ của bổn tiểu thư đấy.”
Cô nhìn Hạ Tiểu Bạch một cách kiêu ngạo.
Lý Tư Tư không muốn nếm thử, cô không thể nuốt được khi nhìn thứ đen sì kia. Cô thầm nghĩ, không ngờ anh hai lại thích ăn, xem ra mình nên nhân lúc này bái Diệp Lâm làm sư phụ để học ít tài nấu nướng mới được.
Tục ngữ nói: Muốn bắt được trái tim của đàn ông thì phải bắt được bao tử trước.
Nhất định cô phải bái người sư phụ này.
Lý Tư Nguyên cũng chỉ có thể nén đau thương miễn cưỡng ăn gần nửa đĩa.
Sau khi ăn cơm no thì mấy người trò chuyện thường ngày.
Diệp Lâm lôi kéo Lý Tư Tư muốn nghe kể về cuộc sống ở Yến Kinh.
"Oa, nguyện vọng của em chính là sau khi tốt nghiệp có thể đến Yến Kinh du lịch một chuyến.” Diệp Lâm cũng cảm thán nói.
Lý Tư Tư cười nói: "Đến lúc đó chị sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho em, được không.”
Hạ Tiểu Bạch có chút bất đắc dĩ, hai anh em này không chịu đi, anh cũng chỉ có thể ở bên cạnh giả vờ giả vịt, giữ nguyên thiết lập.
"Đúng rồi hai người uống trà không.”
"Một chén trà sau bữa ăn có thể giảm mệt mỏi.”
Mỹ nhân cười một tiếng, tóc đen bên hong lay động.
Anh quỳ xuống trước dụng cụ pha trà một cách thanh lịch, tà váy màu xanh xoe ra như một đóa hoa sen màu xanh đang nở rộ. Đôi chân ngọc trắng như tuyết lộ ra, tinh tế mà thon dài.
------
Dịch: MBMH Translate