Ai bảo đối phương là một cô gái xinh đẹp thơm ngát chứ ? Anh cũng ôm Lý Tư Tư vào lòng.
Diệp Lâm không ngồi yên được nữa: "Này này, hai người muốn làm gì ?"
“Ở nơi công cộng mà ôm ôm ấp ấp, có phải là không coi bổn tiểu thư ra gì nữa không hả ?”
Giọng nói của Diệp Lâm trực tiếp kéo Lý Tư Tư ra khỏi vòng tay dịu dàng của Hạ Tiểu Bạch.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tư Tư cũng xấu hổ đỏ bừng.
Cô cụp mi xuống, không dám nhìn thẳng vào Hạ Tiểu Bạch.
“Đừng hiểu lầm gì cả, cứ coi đây như là món quà cảm ơn vì buổi chiêu đãi tối nay.”
Cô nhìn Diệp Lâm: “Nếu như cô muốn thì cũng không phải là không thể.”
Diệp Lâm sững sờ, tuy rằng có chút cảm động nhưng cô vẫn kiêu ngạo nói: “Ai cần cô ôm chứ ?”
Nhưng cô còn chưa nói xong, Lý Tư Tư cũng ôm cô một cái.
Lý Tư Tư liếc nhìn Lý Tư Nguyên ra hiệu là đã lấy được sợi tóc của Hạ Tiểu Bạch.
Hai người chào tạm biệt lần nữa.
Lý Tư Nguyên và Lý Tư Tư trở về nhà, đóng cửa lại.
Lý Tư Tư đưa vài sợi tóc dài trong tay cho Lý Tư Nguyên : "Đem đi kiểm tra đi."
"Anh ơi, tại sao chúng ta không trực tiếp nói thẳng với anh ta/cô ta chuyện của nhà họ Hạ ?"
Lý Tư Nguyên ngửi mùi thơm còn sót lại trên mấy sợi tóc, rồi khi miễn cưỡng cho vào trong túi kín.
“Anh tự có sắp xếp.”
Lý Tư Tư mím đôi môi anh đào, ôm lấy Lý Tư Nguyên. Cô ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, nũng nịu :
“Em thấy anh là muốn giấu các anh trai khác, tán tỉnh chị Tiểu Bạch.”
Lý Tư Nguyên có chút xấu hổ: "Em đang nghĩ cái gì vậy?"
"Anh là người như vậy sao ? Chúng ta còn chưa xác thực huyết thống nhà họ Hạ của cô ta."
"Nói không chừng chú hai bị cắm sừng thì phải làm sao ?"
“Khi còn trẻ thím hai chắc chắn không phải là người phụ nữ đàng hoàng gì, có cảm giác như một con hồ ly quyến rũ + trà xanh."
"Cô gái Hạ Tiểu Bạch này cũng tâm cơ khó đoán."
“Chuyện không thể chậm trễ, bây giờ anh sẽ đưa đến bệnh viện.”
Buổi sáng hôm sau.
Cuối tháng tám mùa hè, đêm qua trời mưa to suốt cả đêm, đến sáng mới tạnh dần.
Hạ Tiểu Bạch cũng tỉnh lại trong sự mát mẻ hiếm có, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng chim hót.
Anh bước đôi chân thanh tú đến bên cửa sổ, dùng tay trần đẩy cửa sổ ra, đón một làn gió mát lạnh sảng khoái khiến anh cảm thấy thư giãn.
Cái nóng thiêu đốt của giữa hè được xua tan đôi chút, ngẩng đầu ngước nhìn những đám mây trắng xanh.
Mặt trời từ từ xuyên qua những đám mây và tạo ra cầu vồng! chỉ thấy một cầu vồng mờ nhạt và yên bình đứng xa xa ở đầu bên kia của đám mây.
Ở bên ban công, Diệp Lâm đang cầm quần áo chuẩn bị cho vào máy giặt, dáng vẻ có chút lén lút.
Hạ Tiểu Bạch xinh đẹp mỉm cười với cô: "Chào buổi sáng Diệp Lâm."
m thanh đột ngột khiến Diệp Lâm đang chuẩn bị lén lút giấu đồ giật mình.
Diệp Lâm quay người lại, phát hiện Hạ Tiểu Bạch đang mỉm cười nhìn mình, vạt váy đã lệch sang một bên, bờ vai mịn màng lộ ra một nửa, rất quyến rũ và gợi cảm.
Cô ấy cũng chào hỏi với vẻ mặt có phần tội lỗi.
"Chào buổi sáng, anh Tiểu Bạch"
“Em đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, có sữa đậu nành tươi xay mà anh thích nhất.”
"Mau tắm rửa rồi ăn sáng đi."
Hạ Tiểu Bạch cũng gật đầu: "Diệp Lâm, anh thấy mặt em rất đỏ, em không bị bệnh chứ?"
Diệp Lâm lắc đầu: "Không... không có gì, em rất khỏe."
Hạ Tiểu Bạch không suy nghĩ nhiều liền trở vào phòng.
Diệp Lâm thấy vậy mới nhẹ nhàng thở phào, ngồi xổm xuống đất cầm lấy màu trắng tinh khiết đưa lên gần chóp mũi ngửi ngửi.
“Thật là thơm, he he nó là của mình rồi.” Bàn tay nhỏ cẩn thận bỏ nó vào trong túi áo.
Sau khi làm xong mọi chuyện, mới lấy ra một cái mới mua giống hệt như vậy bỏ vào trong máy giặt.
Hạ Tiểu Bạch tắm rửa xong bước ra ngoài, uống ly sữa đậu nành tươi xay.
Diệp Lâm theo thói quen hôn chào buổi sáng lên khóe miệng của Hạ Tiểu Bạch.
“Anh Tiểu Bạch, tối nay em có hẹn với cô bạn thân ra ngoài chơi, có lẽ sẽ trở về muộn một chút.”
“Anh nhất định phải chú ý người đàn ông dung tục ở bên cạnh đó, nói không chừng anh ta biết anh là đàn ông nhưng vẫn muốn ngủ đó.”
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch xuất hiện đầy vạch đen, “Cái này anh biết.”
Nhìn Diệp Lâm ra ngoài, Hạ Tiểu Bạch vén váy lên, nhìn mỹ nhân tuyệt thế trước gương.
Đối phương cũng vén váy lên, cặp đùi trắng nõn xinh đẹp lộ ra tầm mắt, ngay cả đôi chân sen cũng toát ra vẻ quyến rũ vô hình.
Anh có chút tự giễu, căn bản không phải là vì biết là đàn ông nhưng vẫn muốn ngủ, mà bởi vì anh đã không còn là đàn ông nữa rồi.
Bàn tay ngọc chạm lên gương mặt thanh tú thuần khiết, cảm giác mềm mại truyền đến vô cùng tuyệt vời.
“Không biết cha mẹ khi nhìn thấy dáng vẻ con gái của mình trong bộ váy màu xanh tóc dài này, bọn họ có thăng thiên tại chỗ hay không.”
Hạ Tiểu Bạch biết đã đến lúc phải về nhà một chuyến rồi.
Ở một bên khác.
Lý Tư Nguyên vẫn đang ngủ rất ngon, thì cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm cọ đi cọ lại vào mặt của mình.
Anh mở mắt ra, thì phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hình quả hạnh của Lý Tư Tư.
“Chào buổi sáng anh hai.”
Lý Tư Nguyên vội vàng đẩy cô ra, anh nhớ rõ trước khi đi ngủ.
------
Dịch: MBMH Translate