Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 344 - Chương 344: Sao, Em Chồng, Ăn Có Ngon Không?

Chương 344: Sao, Em Chồng, Ăn Có Ngon Không? Chương 344: Sao, Em Chồng, Ăn Có Ngon Không?

Mặt trời ngả về tây.

Ánh vàng chiếu xuống các tòa chung cư trong khu dân cư, phủ lên nó một lớp vàng mỏng.

Trong bếp đã truyền tới mùi cơm nhàn nhạt, còn có mùi thơm thức ăn.

“Tiểu Bạch, có thể ăn cơm rồi.”

“Gọi bọn nhỏ Diệp Lâm và Tử Hiên ra ngoài đi.”

Hạ Tiểu Bạch gõ cửa phòng Diệp Tử Hiên, không tới mười mấy giây thì thằng nhóc này đã mở cửa: “Sao thế anh Tiểu Bạch?”

Đầu ngón tay Hạ Tiểu Bạch cào cào mặt: “Đi gọi chị em ra ngoài ăn cơm đi.”

Diệp Tử Hiên nhún vai: “Vẫn là tự anh Tiểu Bạch đi đi, mới vừa rồi sau khi anh rời khỏi đây, chị ấy cũng đã mất bình tĩnh.”

“Em không muốn bị chị ấy đánh đau.”

“Phòng bếp thật là thơm! Chị dâu còn biết nấu ăn sao?” Nói xong liền vòng qua Hạ Tiểu Bạch bước tới phòng bếp.

Hạ Tiểu Bạch nhìn thằng nhóc này nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc không có nghĩa khí.”

Cô bước tới phòng của Diệp Lâm, do dự hồi lâu vẫn là gõ cửa: “Diệp Lâm?... Diệp Lâm.”

“Ăn cơm rồi!”

Két.

Cánh cửa được Diệp Lâm trực tiếp mở ra, chỉ thấy khuôn mặt vô cảm của cô ta đi thẳng qua anh đến phòng khách.

Hạ Tiểu Bạch cũng nhanh chóng đi theo: “Diệp Lâm, đừng lộn xộn…”

Đôi mắt đẹp của Diệp Lâm liếc nhìn Hạ Tiểu Bạch: “Em là một cô gái như vậy sao, em sẽ không tức giận đâu.”

Hạ Tiểu Bạch…

Chẳng mấy chốc đã có bốn người vào bàn ăn.

Diệp Tử Hiên ngồi đối diện, nhìn Hạ Tiểu Bạch lần lượt được chị gái và chị dâu bảo vệ ở giữa.

Một vẻ mặt khó xử đáng thương đều không dám đắc tội hai bên, không biết là nên hâm mộ hay là mặc niệm.

Sở Thu Hi mỉm cười nhìn thức ăn hôm nay nấu.

Có đậu hủ MaPo, cá mú hấp, ngao hoa xào, và canh nong bóng cá, cuối cùng là một dĩa cải thảo muối.

“Diệp Lâm, Tử Hiên nếm thử đi, anh Tiểu Bạch của hai đứa rất thích tay nghề nấu ăn của chị.”

“Còn nói sau này cưới chị, mỗi ngày đều muốn chị nấu ăn cho anh ấy ăn.”ヾ(????)?~

Sở Thu Hi chắc chắn là cố tình…

Hạ Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Diệp Lâm, phát hiện khuôn mặt cô nhóc này vẫn vô cảm như cũ.

Nhưng đôi đũa trong tay đều sắp gãy.

Làm ơn đi, em bình thường đều muốn anh giúp mở nắp chai đồ uống! !╯﹏╰

Diệp Tử Hiên ực nuốt nước bọt, nhìn thức ăn ngon trên bàn.

Cho dù là đậu hũ MaPo thơm ngon cay tê, còn cá mú hấp vô cùng ngon, còn có ngao hoa xào ngon miệng cay thơm.

Trông có vẻ nóng hổi, màu sắc mùi thơm đều đủ cả.

“Chị dâu có vẻ nấu ăn rất giỏi, em không khách sáo nếm thử đâu.”

Diệp Tử Hiên dùng cái muỗng múc một miếng đậu hũ MaPo.

Không kịp đợi đưa vào miệng! Cay tê lập tức sướng miệng.

Sướng! ?('?'*)

Còn chưa kịp nuốt, lại nhét cá mú, ngao hoa vào trong miệng.

“Rột rột.”

Sở Thu Hi vui vẻ nhìn em vợ hỏi: “Tử Hiên ăn có ngon không?”

“Biết em thích ăn ngao hoa, nên nấu một món ngao hoa xào cay cho em.”

Diệp Tử Hiên đưa ngón tay cái ra, muốn mở miệng khen ngợi.

Một tiếng “Cạch: ở bên cạnh.

Một chiếc đũa trong tay Diệp Lâm trực tiếp bị bẻ gãy.

Cô ta nhìn Diệp Tử Hiên với vẻ mặt khôi hài, mặt tươi cười: “Nói, thức ăn thật sự ăn rất ngon sao?” (?°?д°?)

Diệp Tử Hiên bị sợ rút ngón tay cái đã duỗi ra lại, nhất thời cúi đầu không dám lên tiếng.

Sở Thu Hi nhìn vẻ mặt nổi máu ghen của Diệp Lâm, cảm thấy cô em chồng này cũng thật là đáng yêu.

Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ đối với Hạ Tiểu Bạch.

Bất luận đối phương là ai!

“Em chồng, sao không ăn thử đi?”

“Chẳng lẽ chị làm thức ăn không hợp khẩu vị?”

“Chị đã làm đậu hũ MaPo sau khi nghe lời đề nghị của Tiểu Bạch, nghe nói đây là món em thích nhất.”

Ngực của Diệp Lâm ủy khuất vô cùng, thực sự muốn bảo anh Tiểu Bạch giúp cô xoa xoa (??ˇ﹏ˇ??) người phụ nữ này quá kiêu ngạo!

“Hừ, ai là em chồng!”

“Đừng ở đây nhận bậy thân thích!”

Sở Thu Hi giơ tay kéo cánh tay trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch, khuôn mặt áp vào nhau, nhìn Diệp Lâm mỉm cười nói.

“Sau này anh Tiểu Bạch nhà em cưới chị, thì chúng ta không phải cũng người một nhà sao?”

“Gọi em là em chồng rất hợp lý đúng không?”

Diệp Lâm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, một chân giẫm lên chân Hạ Tiểu Bạch!

Hạ Tiểu Bạch o(╥﹏╥)o may mà chân mềm của Diệp Lâm không mang giày, nhưng mà vẫn rất đâu nha!

Diệp Lâm dùng muỗng múc một một miếng đậu hũ MaPo đưa vào miệng, dù bất kể ăn có ngon bao nhiêu cô ta cũng sẽ nói rất khó ăn.

Nhất định phải để cho người phụ nữ này bẽ mặt!

Hừ! ╭(╯^╰)╮

Sau đó ngay lúc đậu hũ MaPo vào miệng, hương vị mềm mại cay tê lập tức tràn ngập trong miệng.

Vị tê vừa phải, vị cay hấp dẫn, cảm giác mềm mịn.

Bất luận mùi vị hay thời gian nấu đều phù hợp, đậu hũ sẽ không quá mức mềm, cũng sẽ không quá mức nhừ.

Bốn chữ để hình dung: Mùi vị hạng nhất.

Sở Thu Hi vuốt quai hàm nhìn về phía Diệp Lâm.

Khóe miệng đỏ anh đào của cô em chồng này không khỏi cong lên thành một độ cong tuyệt đẹp.

Chứng minh mình nấu đậu hũ MaPo rất hợp khẩu vị cô em chồng này.

“Sao, em chồng, ăn có ngon không?”

“Đây chính là tự tay chị nấu cho em đấy.”

Khuôn mặt đẹp của Diệp Lâm đỏ lên, vốn muốn nói ăn không ngon.

Nhưng thực sự món ăn quá ngon, cô ta cơ bản không thể nói lời làm trái lương tâm.

“Bình thường thôi, vẫn có thể ăn được.”

Tiếp tục múc vài muỗng lớn bỏ vào trong chén: “Tôi nếm thêm vài miếng nữa rồi đánh giá.”

Hừ hừ, tôi đây là ăn xong mới có sức tức giận làm nũng.

Cũng không thực sự thích người phụ nữ này nấu.(?‘ヘ′?;)ゞ

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment