Một bữa cơm qua đi.
Sở Thu Hi chuẩn bị thu dọn bát đĩa thì Diệp Lâm đã đứng lên trước nói.
"Việc rửa chén giao cho em là được rồi.”
Cô nói xong thì bắt đầu nhanh nhẹn thu thập bát đũa, dáng vẻ như thể đang cảnh giác với Sở Thu Hi.
Một đống chén đĩa được chất đống trước mặt cô, cuối cùng còn đắc ý lấy luôn chén đĩa trên tay Diệp Tử Hiên.
Diệp Tử Hiên: “Em còn…….. chưa ăn xong.”
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Lâm trừng lên liếc cậu ta một cái: “Em nói cái gì?” Chiếc đũa trên tay cô bị bẻ gãy kêu “Răng rắc” một tiếng.
Diệp Tử Hiên chỉ có thể vội vàng nói: “Em ăn no rồi.” Σ(°△°|||)︴
Sở Thu Hi cũng khép hai tay lại nhìn Diệp Lâm cười khanh khách.
“Em chồng chăm chỉ quá, vậy giao cho em rửa chén nhé.”
Diệp Lâm khẽ nâng đầu lên kiêu ngạo nói: “Là một người vợ đủ tư cách, rửa chén là chuyện phải làm.”
Sở Thu Hi gật gật đầu: "Sau này chắc chắn em chồng sẽ là một người vợ đảm đang, tranh thủ thời gian cố gắng rửa chén nha.”
Diệp Lâm cũng kiêu ngạo nói: “Đó là dĩ nhiên, không chỉ vào động phòng mà tôi còn vào được nhà bếp, lên được phòng khách.”
Sở Thu Hi có hơi mệt mỏi nhìn Hạ Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, anh giúp em xoa bóp vai có được không.”
"Lúc nãy nấu cơm có hơi mệt.”
Diệp Lâm... ! ? : "Chị! !" Д
Sở Thu Hi nhìn cô cười: “Sao vậy? Em chồng?”
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ biết rõ rồi mà còn hỏi của Sở Thu Hi, đúng là không sợ lớn chuyện.
Kết quả người đau đầu vẫn là anh.
Diệp Lâm tức giận dậm chân, nhếch miệng nhỏ, ôm một đống bát đũa đi vào phòng bếp.
Tủi thân, tủi thân (? ? ? ︿)
Sở Thu Hi đi đến chỗ vali, lấy một cái hộp màu đen đưa cho Diệp Tử Hiên.
"Tử Hiên, đây là quà chị đã chọn cho em đấy.”
Diệp Tử Hiên cũng sững sờ: “Chị dâu còn chuẩn bị qua cho em hả!”
Sở Thu Hi đưa tay lên vén mấy sợi tóc trên trán ra sau tay, cười nhẹ nhàng.
"Em cũng đã gọi chị một tiếng chị dâu thì tất nhiên là có quà rồi, mở ra xem có thích không.”
Diệp Tử Hiên cũng tò mò mở giấy gói ra, đồ vật đập vào mắt làm hai mắt cậu ta phát sáng.
"Đây chính là món đồ mà đứa con trai nào cũng muốn sở hữu!”
Hạ Tiểu Bạch cũng tò mò lại gần nhìn: “Linh kiện máy tính?”
Diệp Tử Hiên cẩn thận nâng niu trong lòng: "4090 bảy sắc cầu vồng"
"Đây chính là card đồ họa em đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần trên sàn Bao gì đó mà không nỡ order.”
Sở Thu Hi nhìn dáng vẻ yêu thích của Diệp Tử Hiên, xem ra lần thu mua lòng người này rất là thuận lợi.
"Em vợ thích là tốt rồi.”
Diệp Tử Hiên bưng card đồ họa 4090 này ngắm một hồi lâu, cũng cảm thấy có hơi khó khăn. Hiện tại cậu ta đang dùng linh kiện máy tình đời 2060, nếu không thay mới nguồn điện CPU, v.v., thì không thể phát huy được hết toàn bộ tính năng của con 4090 này.
Dường như Sở Thu Hi cũng cảm nhận được sự khác lạ của Diệp Tử Hiên.
Cô hỏi: “Sao thế, em có vẻ không hài lòng lắm.”
Diệp Tử Hiên lắc đầu: “Không phải, với con card đồ họa này đã dư sức để em lên mặt với mấy đứa con trai trong lớp.”
“Haiz, chắc do chị Thu Hi không hiểu nhiều về mấy món linh kiện máy tính, nếu muốn đổi thì không thể chỉ đổi một mình card đồ họa."
"Nếu không thì không thể phát huy toàn bộ tính năng của 4090 này.”
"Nếu công suất điện năng không đủ thì còn có thể nổ nữa…”
Sở Thu Hi chớp chớp mắt nói xin lỗi.
“Thật ra chị cũng không biết nhiều về mấy món linh kiện máy tính này.”
Hạ Tiểu Bạch vẫn ngồi tại chỗ nhìn Sở Thu Hi nhưng trong lại cười thầm một trận.
Sở Thu Hi lấy Iphone 14 promax ra mở weixin rồi nói.
"Hay là Tử Hiên add weixin của chị đi, cần gì gửi danh sách qua cho chị là được.”
Hai mắt Diệp Tử Hiên sáng lên “Thật ạ!”
Nhưng sau một lúc Diệp Tử Hiên khoát tay nói: “Sao vậy được, mấy món quà này quá quý giá.”
Sở Thu Hi gõ lên trán Diệp Tử Hiên: “Em đã gọi chị một tiếng chị dâu rồi, tặng em mấy món này có đáng là bao.”
Trong phòng bếp, Diệp Lâm càng rửa chén càng cảm thấy tủi thân, thậm chí còn có nước mắt đọng trên khóe mắt.
Mình lẻ loi một mình rửa chén trong bếp, ba người bọn họ lại ở bên ngoài nói nói cười cười.
Tay nhỏ dụi mắt một cái...
Còn tên khốn kiếp Diệp Tử Hiên này nữa, nó không biết mình mới là chị ruột của nó à!
Đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung, cùi chỏ hướng ra ngoài
Nửa giờ sau, Diệp Lâm rửa hết chén đĩa, quét dọn sạch sẽ phòng bếp.
Cô đi ra phòng khách, nhìn thấy Hạ Tiểu Bạch và Sở Thu Hi đang rúc vào xem xem chương trình giải trí, Sở Thu Hi còn dùng môi đỏ cắn một quả dâu tây đưa đến bên miệng anh một cách gợi cảm.
"Tiểu Bạch, dâu nhập khẩu của em ăn có ngon không.”
Diệp Tử Hiên đã về phòng từ lâu.
Vốn dĩ Hạ Tiểu Bạch cũng định kéo Sở Thu Hi vào phòng nhưng cô nhất quyết không chịu, còn nói muốn đưa quà cho Diệp Lâm.
Ăn dâu tây còn đọng lại mùi hương thơm ngọt đặc biệt của Sở Thu Hi, cảm nhận được đôi môi đỏ mềm mại của cô, đúng là rất tuyệt…
------
Dịch: MBMH Translate