Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 393 - Chương 393: Hạ Tiểu Bạch Là Con Gái

Chương 393: Hạ Tiểu Bạch Là Con Gái Chương 393: Hạ Tiểu Bạch Là Con Gái

"Cậu chính là Hạ Thiên Vũ, bố tôi từng nhắc đến cậu với tôi, thật sự rất đẹp trai."

Hạ Thiên Vũ cũng hoàn toàn bị giọng nói dễ chịu này mê hoặc, khi anh ta nhìn về phía chủ nhân của giọng nói đó.

Cả người sững sờ ngay tại chỗ, không khỏi từ từ trượt ngồi xuống.

Thật..........thật là một cô gái xinh đẹp!

Chỉ thấy đối phương giống như tiên nữ, khiến Hạ Thiên Vũ không khỏi nhìn đến mức đơ người, hương thơm thoang thoảng của hoa dành dành tỏa ra từ trên làn da trắng như tuyết của anh.

Chỉ nhìn thấy người phụ nữ này không quá hai mươi tuổi, mái tóc đen dài mượt mà như tơ lụa, làn da mịn màng trắng hơn tuyết.

Nụ cười đó giống như đóa sen trắng đung đưa trên ngọn núi băng, không bôi phấn son, rời xa trần thế lại đẹp đẽ đến vậy. Hương thơm cơ thể thanh mát khiến người ta thần hồn đều say mê.

Hạ Thiên Vũ thề rằng mấy thiên kim tiểu thư xinh đẹp gì đó ở Yên Kinh, ở trước mặt anh đến xách dép cũng không xứng.

E rằng chỉ có những tiên tử trong tiên cảnh trong truyền thuyết xa xưa mới có thể sánh ngang với anh.

"Xin chào……các người đẹp..." Giọng nói của anh ta thậm chí có chút nói cà lăm.

Nếu như cô gái xinh đẹp kiêu hãnh trước mặt, anh ta chỉ cảm thấy xinh đẹp kinh diễm.

Nhưng tiên nữ váy trắng xuất hiện phía sau khiến anh không thể nào tự thoát ra được, thực sự là quá xinh đẹp.

Đường nét khuôn mặt thanh khiết tuyệt thế, tinh thần như nước mùa thu, ngọc làm cốt, khuôn mặt như hoa phù dung, chân mày tựa lá liễu. Hoàn mỹ đến mức dường như không giống như ở nhân gian.

Hạ Thiên Vũ cảm thấy mình đứng trước mặt anh có chút xấu hổ.

Vẫn chưa để anh ta kịp phản ứng lại.

Nàng tiên mặc váy trắng thuần khiết như bông sen trắng đã đứng trước mặt anh.

Mái tóc dài tung bay, hàm răng trắng tinh như tuyết, hơi thở như hoa lan, khẽ mỉm cười nói: "Thiên Vũ, sao thế? Đang ngơ ngác nghĩ gì vậy?"

Hạ Thiên Vũ có chút ngơ ngác nhìn cô gái mặc váy trắng như một đóa tuyết liên đang nở rộ đứng ở trước mặt.

Giống như một bông tuyết trắng rung rinh, nó tẩy rửa sạch sẽ mọi vẩn đục trên thế gian này.

Bất luận là dung mạo tuyệt thế, hay là có hương thơm quyến rũ hay lại là giọng nói thanh tao, không một thứ nào là không làm thần kinh của anh ta biến động theo.

Hạ Thiên Vũ ngơ ngác nhìn hồi lâu mới đè nén được sự kinh ngạc trong lòng.

Đúng rồi, hình như cô ấy đang gọi mình là Thiên Vũ? !

Chẳng lẽ cô ấy biết mình sao?

"Cô... ừm, chúng ta quen biết sao?" Hạ Thiên Vũ nuốt nước bọt hỏi.

Cô gái mặc váy trắng dùng đầu ngón tay vuốt vài sợi tóc trên trán ra sau tai, chớp chớp đôi mắt trong veo như băng, khẽ hé đôi môi đỏ mọng bóng mịn.

"Chẳng lẽ không phải là cậu đến tìm tôi sao?!"

Hạ Thiên Vũ càng thêm sững sờ, vẻ đẹp của đối phương quá lay động, anh ta căng thẳng đến mức đầu có chút không kịp nhảy số.

"Ừm... Tôi tới là để tìm Hạ Tiểu Bạch..."

Phải biết là anh ta vẫn là một đứa trẻ chưa từng yêu đương gì.

Làm sao có thể chịu đựng được ánh mắt nhìn thẳng vào mình của một tiểu tiên nữ ở trước mặt với khoảng cách gần như vậy được?

Anh chỉ cảm thấy có chút không chịu nổi, bắt đầu trở nên ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào đối phương.

Mặc dù mấy người anh trai thường xuyên đưa anh đi tán gái, nhưng cho đến tận bây giờ, anh cũng chỉ nắm tay các cô gái có vài lần.

Hạ Thiên Vũ gãi gãi đầu, xấu hổ đỏ mặt nói:

“Cô gái này, chắc là chúng ta không quen biết đâu nhỉ?”

"Lần này tôi tới đây để tìm đứa em họ của tôi, cậu ấy tên là Hạ Tiểu Bạch."

“Đúng rồi, cậu ấy sống ở đây.”

Diệp Lâm có chút khó hiểu nhìn tên Hạ Thiên Vũ này, đây chắc chắn là một tên rất ngu xuẩn.

Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của đối phương, vừa nhìn là biết đây là một cậu bé ngây thơ trong sáng.

Rất giống với con người ban đầu của mình.

y da, vậy thì cứ tùy ý trêu chọc cậu ta vậy.

Phải để anh chàng này biết rõ mình sinh sớm hơn cậu ta mấy tiếng đồng hồ.

Hạ Thiên Vũ lại nói: "Ừm, mọi người có thể gọi Hạ Tiểu Bạch ra ngoài được không?"

"Chẳng lẽ là không dám ra ngoài gặp người khác sao?"

"Đúng thật là một đứa em năm không nên thân, đợi lát nữa nó ra ngoài, xem tôi có dạy cho nó một bài học không!"

Anh ta vẫn luôn bị các anh trai của mình bắt nạt.

Bây giờ anh cũng phải nếm thử cảm giác của một người anh trai khi bắt nạt em trai mình.

Chuẩn bị dạy cho Hạ Tiểu Bạch một bài học.

Để sau này khi anh trở về nhà họ Hạ phải biết rõ địa vị trong gia đình của mình.

Hơn nữa còn có thể ra vẻ trước mặt tiên nữ tỷ tỷ nữa.

Hạ Tiểu Bạch nhướng mày, miệng không khỏi co giật.

"Nhìn dáng vẻ của cậu dường như rất dũng cảm, còn chuẩn bị dạy dỗ Hạ Tiểu Bạch một trận sao?!"

Hạ Thiên Vũ hơi ngẩng đầu lên, trước mặt cô gái xinh đẹp tất nhiên là phải ra vẻ một phen.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment