Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 414 - Chương 414: Người Pha Trà Rất Kém Cỏi

Chương 414: Người Pha Trà Rất Kém Cỏi Chương 414: Người Pha Trà Rất Kém Cỏi

"Con đang dọn dẹp thùng tắm ở bên cạnh này.”

Nói rồi anh ta cố nén đau thương đổ nước trong thùng tắm vào cống thoát nước.

Ha Thiên Vũ mới cười cười nói: “Xong rồi, xong rồi, đại khái đã xử lý xong.”

Hạ Văn Xuyên cũng không nghĩ nhiều, đưa chìa khóa từ đường cho Hạ Thiên Vũ.

"Đây là chìa khóa từ đường, quét dọn xong nhớ khóa lại.”

Hạ Thiên Vũ gật đầu liên tục: “Con biết rồi”

Anh ta vẫn hơi đau lòng nhìn “tiền tiêu vặt” đang biến mất dần.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình là đàn em số một của chị Tiểu Bạch nên còn rất nhiều cơ hội thì cũng bình thường trở lại.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Trong nhà.

Hạ Tiểu Bạch thoải mái nằm trên giường trong nhà gỗ, ánh nắng chiếu xuống, đường cong của thiếu nữ nằm trên giường tuyệt đẹp, tóc đen xõa tung trên gối.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hàng mi dài như cánh bướm in bóng lên khuôn mặt thanh tú, hai chân thon dài, ngay cả tư thế nằm (cá ướp muối) cũng rất động lòng người.

Thiếu nữ đang say ngủ nhẹ nhàng đưa tay lên che môi đỏ, cửa sổ cạnh giường mở ra, có thể thưởng thức được cảnh chim hót hoa nở ngoài phòng.

Rõ ràng là đang ở phố xá sầm uất nhưng sống trong nhà ho Hạ là có cảm giác như về lại nơi thôn quê.

Bên hồ còn tỏa ra mùi hoa sen thơm ngát, cuộc sống bình dị tươi đẹp khôn tả.

Cuộc sống của người giàu thật tuyệt vời.

"Chị Tiểu Bạch ăn điểm tâm.” Một giọng nói vang lên ngoài phòng.

Hạ Tiểu Bạch lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi ngồi dậy, nghe giọng là biết người tới là Hạ Thiên Vũ.

Trong tay anh ta còn bưng đồ ăn, em trai này rất là chăm chỉ, nhưng chỉ tiếc là đàn ông.

Nếu là một em gái đáng yêu mỗi ngày đối xử nhiệt tình với mình như thế thì tốt biết mấy.

Phòng khách nhà họ Hạ…..

Hạ Quang Thần đã chuẩn bị tốt trà nước đợi mấy ông bạn già tới.

Nhưng vào lúc này bên ngoài vang lên hai giọng nói lạnh lùng, nghe là biết hai ông lão nhà họ Lý và Đông Phương tới.

Hạ Quang Thần tiến lên chắp tay đón tiếp: “Hai vị lão huynh đã tới, mời vào trong ngồi.”

Phương Đông Vượng và Lý Kiến Nguyên cũng chắp tay chào Hạ Quang Thần.

"Khó có dịp anh Hạ mời chúng tôi thưởng trà, tất nhiên là phải đến rồi.”

Đông Vương Vượng vuốt vuốt râu nói: “Nghe nói trong trận trước lão Hạ thu được Đại hồng bào Vũ Di, chắc là sẽ không nỡ lấy ra chứ."

"Ngươi hẳn là sẽ không không bỏ được lấy ra đi "

Hạ Quang Thần cười ha ha nói: "Có... Có có có "

Hạ Văn Quốc cũng đi theo phía sau.

Làm gia chủ này thật sự là quá khó khăn, bình thường mấy chuyện này đều do thằng nhóc Hạ Thiên Vũ làm.

Nhưng thằng nhóc này lại lấy cớ chiếu cố Hạ Tiểu Bạch để làm quen hoàn cảnh, thường xuyên không thấy bóng dáng.

Ba ông lão đang hàn huyên.

Nhưng vào lúc này ngoài cửa vang lên một âm thanh vang dội.

"Ôi chao, nghe nói nhà họ Hạ cũng tham gia cuộc thi tuyển chọn, tôi còn tưởng mình nghe nhằm.”

Hạ Quang Thần chẳng cần ngẩng đầu lên cũng biết người tới là Nhậm Thiên Khải của nhà họ Mặc.

Ông cũng chỉ bên ngoài cười ha ha nhưng bên trong không cười, tiến lên nói.

“Lão Nhâm tới rồi, mau mau, mời ngồi.”

"Hôm nay tôi mời mọi người đến thưởng thức trà, đúng là chuẩn bị tuyên bố nhà họ Hạ chúng tôi cũng tham gia tuyển chọn thiên kim lần này.”

Nhậm Thiên Khải ngồi xuống một cách vững vàng, nhận lấy chén trà Hạ Văn Quốc đưa, nhấp nhẹ một chút.

Sau đó trực tiếp nhổ trở lại chén trà, tỏ vẻ ghét bỏ: “Trà này cũng quá khó uống rồi.”

Hạ Quang Thần thấy thế, làm sao không biết đối phương cố ý gây chuyện.

"Họ Nhậm! Đây chính là nửa cân Đại hồng bào Vũ Di cao cấp hơn hai trăm ngàn của tôi.”

"Ông còn nói khó uống, cố ý đến gây chuyện à!”

Hai người Đông Phương Vượng và Lý Kiến Nguyên đều biết Hạ Quang Thần và Nhậm Thiên Khải là đối thủ sống còn, nên cũng chỉ yên lặng ngồi đó thưởng trà xem kịch.

Nhậm Thiên Khải cười ha ha: “Đây đúng là trà ngon, nhưng người pha trà rất kém cỏi.”

"Trà tốt như vậy mà lại bị hủy trong tay cậu ta.”

Hạ Văn Quốc... . . . . . Ông trực tiếp nói tên tôi ra là được rồi.

Ông chỉ có thể nói lời xin lỗi: “Để ông Nhậm chê cười rồi, đúng là cháu không quá giỏi pha trà.”

Khóe miệng Nhậm Thiên Khải khẽ nhếch lên: “Không biết pha trà thì đừng lãng phí trà tốt như vậy.”

"Vậy giao cho cháu gái tôi được không.”

Vào lúc này có một cô gái trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp đi đến. Gương mặt cô gái thanh tú động lòng người, trang điểm son phấn nhẹ nhàng, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai vô cùng quyến rũ, cặp đùi thon dài xinh đẹp thẳng tắp rất duyên dáng.

Nhậm Thiên Khải nhìn về phía cô gái nói: “Cổ Huyên, cháu pha mấy chén trà cho các ông nếm thử.’

Nhậm Cổ Huyên ngoan ngoãn gật đầu, đi đến trước bàn trà ngồi xuống một cách thanh lịch.

Bàn tay trắng nõn cầm chén trà lên, động tác như nước chảy mây trôi, rõ ràng là kỹ thuật pha trà này đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Rất nhanh một bình Đại hồng bào đã được pha xong, mỗi người đều được rót một chén.

Trong nháy mắt mùi hương của trà tỏa ra bốn phía, xộc vào mũi.

Hạ Văn Quốc cũng nhận lấy một chén, nội tâm rung động không ngừng nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment