Nếu như nhà họ Hạ của bọn họ cũng có một cô gái phụ trách tiếp khách như thế này thì tốt biết mấy.
Không cần một gia chủ như ông ta tự mình pha trà, còn bị người ta chê khó uống.
Hạ Văn Quốc bất đắc dĩ nhấp một miếng, hương thơm nhẹ nhàng, cổ họng êm ái, đúng là tốt hơn nhiều so với trà ông pha, không thể không khen ngợi: “Uống ngon.”
Sau đó mấy chữ uống ngon của ông ta đã nhận được ánh mắt bất mãn của Hạ Quang Thần!
Hạ Quang Thần ho khan một cái, Hạ Văn Quốc liền biết mình nói sai.
Hạ Quang Thần cũng nhấp một miếng, nước trà mang lại cảm giác đúng là trà cao cấp, ngon hơn nhiều so với Hạ Văn Quốc pha.
Ông cũng chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Cũng không tệ lắm.”
Đông Phương Vườn và Lý Kiến Nguyên khen ngợi không ngớt lời.
"Không tệ, không tệ, cô bé xinh đẹp này là cháu gái của ông à lão Nhậm.”
"Cũng có phần giống với Cổ Linh hay đi cùng với ông.”
Cô gái lên tiếng: “Cháu là Nhậm Cổ Huyên, là em gái của chị Cổ Linh.”
"Cháu vẫn luôn sống trong nhà ngoại ở Giang Nam, vì cuộc tuyển chọn lần này nên ông nội gọi cháu đến Yến Kinh thử một chút.”
Cô gái nhẹ nhàng than thở, đầu ngón tay vén mấy sợi tóc ra sau tai.
"Nhưng cháu cũng chỉ tham gia cho vui thôi ạ, dù sao cháu cũng còn yếu kém nhiều so với chị gái và chị Sơ Tuyết.”
Đông Phương Vượng cũng ngạc nhiên: “Ý cháu là Nhậm Sở Tuyết được xưng là một trong tam đại mỹ nữ trong thế hệ trẻ có đúng không?”
"Thanh Thanh nhà ta cũng từng nhắc tới, vẫn khen ngợi không ngừng.”
Nhậm Thiên Khải cũng cười đắc ý: “Đông Phương Thanh Thanh nhà ông cũng không tệ, tôi đã gặp con bé mấy lần, đúng là xinh đẹp sắc sảo.”
Lý Kiến Nguyên cũng nhướng cặp chân mày trắng tinh ho khan một cái.
Đông Phương Vượng lập tức cười nói: “Đúng rồi, còn có cháu gái Lý Tĩnh Vy của anh Lý nữa.”
“Cũng là một cô gái xinh đẹp khó gặp.”
Lý Kiến Nguyên cười ha ha một tiếng: "Đó là đương nhiên, trong bốn đứa cháu gái của tôi, đứa bé Tĩnh Vi này là đứa thông minh nhất, vóc dáng cũng xinh đẹp nhất.”
Ba ông lão Lý, Nhậm, và Đông Phương đều nhao nhao khen ngợi lẫn nhau một cách công nghiệp.
Hạ Quang Thần cảm thấy vô cùng may mắn vì mình cũng có cháu gái Hạ Tiểu Bạch đẹp như tiên nữ, nếu không sẽ thật sự vì cao huyết áp mà chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Bây giờ ông chỉ muốn nghĩ về tiếng gọi ông nội ngọt ngào kia, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Dù mấy ông lão này đang khoe khoang cháu gái nhà mình một cách công nghiệp thì ông vẫn có thể ngồi vững như núi Thái Sơn.
Ông cũng không cho rằng cháu gái của mấy ông già này có thể xinh đẹp hơn Tiểu Bạch nhà mình.
Không phải Hạ Quang Thần đang nói quá về dòng máu nhà họ Hạ nhưng nhan sắc của Hạ Tiểu Bạch thật sự là khuynh thành, gây chấn động như gặp tiên trên trời.
Lúc này Nhậm Thiên Khải cũng phát hiện không ổn, ông ta nhìn Hạ Quang Thần vẫn đang điềm tĩnh thưởng thức trà.
Lẽ ra tình cảnh không nên như thế này!
Đúng là ông già họ Hạ phải nổi trận lôi đình, tức hổn hển, thậm chí ngay cả thuốc trợ tim ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.
Sao bây giờ ông ta lại như chưa có chuyện gì xảy ra thế này.
Hạ Quang Thần thấy ánh mắt nghi ngờ của Nhậm Thiên Khải, khóe miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ như chiến thần.
"Ha ha, xem ra lão Nhậm rất có lòng tin với cháu gái mình trong lần tranh tài này nhỉ.”
"Hay là hai chúng ta đánh cược đi, để lão Lý và Đông Phương làm chứng, tới lúc đó không ai có thể đổi ý.”
Nhậm Thiên Khải (Tề) cũng là gan già ma mọi.
Phát hiện Hạ Quang
Tại sao lão già này lại có vẻ tự tin đến vậy?
Phải biết rằng trong tất cả các gia tộc.
Nhà họ Nhậm bọn họ sinh ra nhiều cô gái xinh đẹp còn nhà họ Hạ sinh ra toàn gay.
Vị trí đầu tiên trong việc tuyển chọn tiểu thư xinh đẹp con nhà giàu có trong mấy khóa gần đây đều luôn do gia đình họ Nhậm bọn họ đảm nhận.
Tại sao Hạ Quang Thần lại tự tin như vậy?
Hạ Quang Thần nhìn thấy Nhậm Thiên Khải vẫn còn đang do dự, ông nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói:
"Xem ra, ông lão nhà họ Nhậm không có lòng tin đối với cháu gái của mình."
"Vừa rồi vẫn còn đang khoác lác nói cái gì mà cháu gái Nhậm Sơ Tuyết của nhà bọn họ là đệ nhất mỹ nhân của Trung Quốc."
"Một cô gái trở về từ Châu u có tài có đức gì?"
Ông! Lời nói của Hạ Quang Thần lập tức khiến Nhậm Thiên Khải nổi cơn thịnh nộ! Nhậm Sơ Tuyết quả thực là sinh ra và lớn lên ở Châu u.
Nhưng cũng có những khu vực ở châu u có người Trung Quốc sinh sống, cũng thường xuyên nhận được giáo dục về văn hóa Trung Hoa.
"Hừ, tốt lắm, ông muốn đánh cược chứ gì? Cược thế nào!"
Hạ Quang Thần cũng cười ha ha khi nhìn thấy đối phương đã cắn câu.
"Chúng ta cược xem ai thua, thì sẽ học cách chó sủa ngay tại hội trường cuộc tuyển chọn!"
Nhậm Thiên Khải khinh thường cười một tiếng, nhịn không được mà đứng lên cười lớn.
------
Dịch: MBMH Translate