"Chỉ dám cược học cách chó sủa! Thật vô vị."
"Nếu muốn đặt cược, thì phải cược độc một chút."
"Không chỉ phải học chó sủa mà còn phải học cách bò như chó! Chui qua háng!"
"Ông lão Hạ, có dám không hả?"
Hạ Quang Thần sững sờ, thật độc!
Phải biết rằng ngày diễn ra cuộc thi tuyển chọn tiểu thư xinh đẹp con nhà giàu có gần như là người người đông đúc, thế hệ trẻ của mỗi gia đình đều sẽ có mặt.
Chui qua háng trước mặt nhiều người như vậy.
Nếu thực sự làm như vậy thì sau này chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức muốn độn thổ mất.
Nhậm Thiên Khải thấy Hạ Quảng Thần đang trầm tư thì khinh thường nói:
"Không dám thì dẹp đi, đồ nhát gan!"
Hạ Quang Thần tức giận, vừa định nói thì Hạ Văn Quốc liền ngăn cản cha mình lại.
"Cha, hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Con nghe mấy đứa tiểu bối Thiên Hạo từng nói rằng Nhậm Sơ Tuyết đó vô cùng xinh đẹp, không chỉ có thể chơi đàn giỏi mà còn có thể hát và nhảy."
"Vẻ ngoài càng là quốc sắc thiên hương, ngay cả ở bên châu u thì số người theo đuổi cũng đếm không xuể ".
“Chỉ dựa vào nha đầu Tư Tư này, có thể…”
Hạ Quang Thần lúc này sớm đã kích động mất đi sự sáng suốt rồi, thấy Hạ Văn Quốc dám lên tiếng, ông trừng mắt to nhìn ông ta một cái.
"Đồ bất hiếu, chẳng lẽ mày thực sự muốn dạy lão phu cách làm việc sao?"
Hạ Văn Quốc thấy dáng vẻ của ông lão gần như sắp đánh người thì vội vàng nói:
“Con không dám!” Ông sợ đến mức lùi lại phía sau mấy bước.
Cuối cùng, hai người đã đạt được một vụ cá cược.
Thấy đã đạt được mục đích của tiệc trà lần này, Hạ Quang Thần bắt đầu ra lệnh đuổi khách.
Hạ Văn Quốc tiễn ba ông lão đến cửa, liên tục chắp tay làm lễ:
“Ba vị lão gia, đi thong thả.”
Hạ Văn Quốc trở lại phòng khách.
Thấy cha mình vẫn đang huýt sáo, dắt chim đi dạo…Đừng hiểu lầm là Bát Ca.
"Cha, bây giờ cha vẫn còn tâm trạng trêu chọc Bát Ca sao! Còn không bằng chuẩn bị học cách bò như chó đi."
Hạ Quang Thần nhìn thấy xung quanh không có ai thì lạnh lùng hừ một tiếng:
"Lão phu tự có chừng mực, lần này ta chắc chắn sẽ thắng!"
Lúc này Hạ Văn Niên và Hạ Văn Xuyên cũng đi tới phòng khách.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Văn Quốc, thì liền hỏi: “Sao vậy anh cả?”
Hạ Văn Quốc nhìn thấy hai người anh em tốt đi đến, thì ông cũng kể lại một lượt chuyện vụ cá cược giữa ông lão và Nhậm lão gia.
"Em ba, em bốn, hai người cùng nhau khuyên nhủ cha đi."
“Bây giờ nhận sai thì vẫn còn kịp, nếu không thì thứ mất đi chính là thể diện của toàn bộ nhà họ Hạ chúng ta đó.”
Sau đó, lời nói tiếp theo của hai người em khiến Hạ Văn Quốc hộc máu.
Chỉ thấy Hạ Văn Xuyên nói với ông lão: "Cha, cha đánh cược vẫn là quá bảo thủ rồi."
“Học chó bò chui qua háng thì có gì mà đáng xấu hổ chứ?”
"Dù sao thì lần trước cha thua rồi, Nhậm lão gia cũng chỉ bảo cha mặc quần lót nhảy điệu nhảy quảng trường."
Hạ Văn Niên cũng hùa theo, gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, nhất định phải thêm một điều khoản đặt cược."
“Phải ở trước mặt tất cả con cái trong gia tộc, chỉ mặc quần lót, chui qua háng, học chó sủa”.
Hạ Quang Thần trầm tư một lát, sau đó vỗ đùi: "Tốt lắm, phải đòi lại nỗi nhục cho chuyện lần trước."
“Lát nữa ta sẽ viết thư cho Nhậm lão cẩu để thêm điều khoản đặt cược.”
“Nếu nhà nào thua thì gia chủ của nhà đó chỉ mặc quần lót, chui qua háng chúng ta, học chó sủa”.
Hạ Văn Xuyên: “Phụ thân anh minh.”
Hạ Văn Niên: “Em cũng nghĩ vậy.”
Hạ Văn Quốc vừa uống một ngụm trà thì lập tức phun ra.
"Gia chủ mà mọi người nói không phải là con đó chứ!"
Hạ Văn Xuyên giơ tay lên vỗ vỗ vào vai anh cả.
"Anh cả, chuyện này có liên quan đến vinh quang của nhà họ Hạ gia chúng ta, thiệt thòi cho anh rồi."
Hạ Văn Niên nói: "Anh ba, anh nói sai rồi, đây không gọi là thiệt thòi, đây gọi là vinh dự mới đúng."
"Là gia chủ, phân ưu cho nhà họ Hạ chúng ta là chuyện quan trọng hàng đầu."
"Hơn nữa nhà họ Hạ chúng ta nhất định sẽ thắng trong cuộc thi tuyển chọn tiểu thư xinh đẹp con nhà giàu có lần này!"
Hạ Văn Quốc không còn sức lực ngồi tê liệt trên ghế: "Vị trí gia chủ này mọi người làm đi."
Hạ Văn Niên lập tức đổi chủ đề: “Cha, hay là con bảo tên tiểu tử Thiên Minh này đến Nhậm gia dò la tin tức thì thế nào?”
"Chụp trộm mấy bức ảnh của Sơ Tuyết."
Hạ Quang Thần gật gật đầu: “Cũng được, ít nhất trong lòng có dự định.”
Cùng lúc đó.
Hạ Tiểu Bạch nhàm chán nằm ở trong nhà gỗ chơi Vương Giả Vinh Diệu, trời đã chạng vạng tối rồi.
"Chị Tiểu Bạch, chị Tiểu Bạch" Bên ngoài truyền đến giọng nói của Hạ Thiên Vũ.
Hạ Tiểu Bạch uể oải ngồi dậy, tên tiểu tử này lại tới đưa đồ ăn rồi.
“Đi vào đi,” Anh nói.
Hạ Thiên Vũ cẩn thận từng li từng tí mở cửa bước vào.
“Chị Tiểu Bạch, tối nay có hoạt động vũ hội, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.”
Hạ Tiểu Bạch là một trạch nữ thâm niên, nằm ở nhà chơi game, cày phim, xem phim hoạt hình, thỉnh thoảng xem phim ngắn để thỏa mãn bản thân.
Về việc ra bên ngoài xã giao, thành thật mà nói, anh không có chút hứng thú nào cả.
------
Dịch: MBMH Translate