Hạ Thiên Vũ không dám nghĩ tiếp nữa, chị Tiểu Bạch mà phát hiện ra chắc chắn sẽ đánh chết anh.
Hạ Tiểu Bạch khẽ cau mày: “Thiên Vũ, sao anh lại cảm thấy em có chút đỏ mặt vậy?”
"Chắc không phải là đang nghĩ về chuyện gì đó không lành mạnh đó chứ?"
Hạ Thiên Vũ lập tức lắc đầu: "Không có!"
Hạ Tiểu Bạch nhịn không được đưa tay đặt lên trán: "Em tự mình nhìn xuống dưới đi!"
Hạ Thiên Vũ cũng nhìn xuống dưới theo ánh mắt của Hạ Tiểu Bạch..... Anh ta... ngại đến mức sắp độn thổ rồi.
Còn chưa để Hạ Thiên Vũ kịp giải thích.
Mọi người trong hội trường lại lần nữa hoan hô reo hò.
Mấy công tử bột Lý Mộc Dương, Nhậm Chính An đều lần lượt đi về phía trước.
Quả nhiên!
Một người phụ nữ mặc váy trơn vô cùng xinh đẹp đứng trong đám đông xuất hiện trong mắt Hạ Tiểu Bạch.
Cô ăn mặc trang điểm có phần theo phong cách cổ phong, làn da trắng ngần lấp lánh dưới ánh đèn.
Một chiếc váy dài trơn làm nổi bật khí chất hoàn hảo của cô, chiếc mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng mềm mại, mái tóc đen bồng bềnh với những tua bướm khiến khuôn mặt cô trông giống như đóa hoa phù dung.
Một đôi mắt phượng vốn có vẻ quyến rũ nhưng lại nghiêm nghị lạnh lùng mang đến cho người ta cảm giác không thể chạm tới.
Vòng eo thon được thắt bởi một chiếc thắt lưng càng khiến nó thon nhỏ hơn, đôi chân xinh đẹp thon dài trắng như tuyết lại càng khiến người ta nhịn không được muốn có những ý nghĩ bậy bạ.
Hạ Tiểu Bạch muốn tiến lên phía trước, thì anh liền phát hiện một vấn đề? !
Đám người vây quanh Đông Phương Thanh Thanh đều là con gái.
Ít nhất cách cô ta trong phạm vi một mét không có một chàng trai nào.
Ngay cả mấy nam sinh Hạ Thiên Vũ, Lão Vương, bọn họ cũng chỉ đứng từ khoảng cách ngoài hai mét nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ khao khát, thậm chí có người còn chảy nước miếng.
Dù cho thèm thuồng muốn được nhìn đến thế nhưng cũng không có một ai dám đến gần Đông Phương Thanh Thanh này.
Như vậy thì làm sao mà tán được cô gái xinh đẹp này chứ?
Hạ Tiểu Bạch nhịn không được mà hỏi: "Thiên Vũ, không phải là em thích Đông Phương Thanh Thanh sao?"
"Sao chỉ đứng ở đây nhìn mà không đi lên bắt chuyện, xin Weixin đi?"
Hạ Thiên Vũ bất lực nói: “Anh Tiểu Bạch, anh không biết, nghe đồn Đông Phương Thanh Thanh này là đồng tính nữ.”
"Bên cạnh chỉ có bạn bè là con gái, đương nhiên đây chỉ là tin đồn thôi."
"Đợi lát nữa lúc chúc rượu, chúng ta có thể lẻn đi lên trên."
Lý Mộc Dương tiếp lời: "Nói không chừng còn có thể lén lút sờ mấy cái."
Nhậm Chính An: “Người có bản lĩnh làm chuyện gì cũng không sợ, cùng lắm thì bị đánh một trận rồi lôi ra khỏi hội trường.”
"Chí lớn gặp nhau?!"
"Tôi cũng nghĩ thế."
Hạ Tiểu Bạch có chút không nói nên lời nhìn mấy người này, xem ra là đã đánh giá thấp bọn họ rồi.
Vương Đông Hải cười ha ha nói: "Tiểu Bạch, đừng kinh ngạc, đây đều là thao tác cơ bản của chúng tôi."
"Thao tác cơ bản"
"Sau này đi theo chúng tôi thì sẽ có gái để tán mỗi ngày."
Hạ Tiểu Bạch không thèm để ý tới bọn họ, đôi mắt nhìn về phía Đông Phương Thanh Thanh.
Xung quanh eo cô là mái tóc đen uyển chuyển, hơi lộ ra vòng eo thon thả, làn da trắng ngần mịn màng như tuyết, mùi hương thoang thoảng vương vấn quanh người.
Dù khoảng cách có xa nhưng vẫn khiến người ta tinh thần hưng phấn.
Đó là mùi của hoa nhài.
Quả nhiên, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp thì trông đều thật mãn nhãn.
Mắt nhìn người của tên tiểu tử Thiên Vũ này thực sự không tệ.
Đông Phương Thanh Thanh này quả thực rất xinh đẹp, chỉ là đôi mắt phượng của cô ta trông có vẻ hơi mạnh mẽ.
Nếu như bọn họ ở bên nhau, thì tên tiểu tử Thiên Vũ cùng lắm cũng chỉ là thụ thôi (“Ống sáo dài”: Hạ Tiểu Bạch có tư cách nói lời này sao?)
"Mà này, Thiên Vũ, mấy người sống ở Yên Kinh mà chưa từng hẹn với Đông Phương Thanh Thanh này hay sao?"
Hạ Thiên Vũ có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Thật ra cộng lại thì đây là lần thứ ba em nhìn thấy cô ấy…”
Hạ Tiểu Bạch...: "Chắc không phải nói với anh là hai lần trước em cũng chỉ đứng từ xa nhìn đối phương đó chứ?"
Hạ Thiên Vũ bất lực gật gật đầu: “Anh Tiểu Bạch, anh không biết.”
"Đông Phương Thanh Thanh này vẫn luôn sống ở Ma Thành (Thành phố Thượng Hải), rất ít khi trở về Yên Kinh, cho nên cơ hội để gặp được cô ấy cũng rất ít."
Đông Phương Thanh Thanh đứng ở vị trí chính giữa, dùng tay nâng ly rượu lên, cánh tay trắng ngần sáng mịn.
"Hy vọng mọi người tối nay chơi thật vui vẻ."
Mấy người Lý Mộc Dương cũng lần lượt nâng ly rượu lên, chuẩn bị vây lên.
Đáng tiếc là người quá đông, những chàng chàng trai có ý nghĩ như bọn họ cũng không ít.
Không đến mười giây, đã có rất nhiều người đứng vây quanh Đông Phương Thanh Thanh.
Đợi cho đến khi cơ bản chúc rượu xong.
Mấy người bọn Hạ Tiểu Bạch mới có cơ hội đến bên cạnh Đông Phương Thanh Thanh.
Lý Mộc Dương cười nói: “Thanh Thanh tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
------
Dịch: MBMH Translate