Đông Phương Thanh Thanh nhìn Lý Mộc Dương cũng hơi sững sờ, khuôn mặt xinh đẹp khiến các chàng trai xung quanh đều mê mẩn.
"Thì ra là Mộc đại ca, tối nay là bữa tiệc dạ hội hữu nghị do tôi tổ chức, nhớ chơi vui vẻ nhé."
“Đáng tiếc là em gái Tĩnh Vi không có thời gian tới.”
“Lần trước tôi và em gái Tĩnh Vi uống rượu nói chuyện vui vẻ suốt đêm, vui vẻ biết mấy.”
"Cuối cùng chúng tôi còn ôm nhau ngủ bất tỉnh nhân sự, nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút có lỗi."
Lý Mộc Dương cũng làm ra vẻ lịch thiệp, mỉm cười, cũng không biết vừa rồi là ai mới nói muốn lén lút sờ vài cái.
“Em gái tôi tạm thời cần đi Hoa Đô có việc, có điều sẽ về trước cuộc tuyển chọn cô gái xinh đẹp.”
Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Đông Phương Thanh Thanh hơi thất vọng, sau đó cô cũng mỉm cười ngọt ngào.
“Đến lúc đó tôi sẽ lại đến nhà họ Lý uống rượu nói chuyện với em gái Tĩnh Vi.”
Đang nói chuyện, Đông Phương Thanh Thanh lại uống một ly rượu, thứ cô ta uống không phải rượu vang hay sâm panh mà là rượu trắng.
Vương Đông Hải kéo Lý Mộc Dương, gay gắt nói: "Từ khi nào mà cậu trở nên thân thiết với Thanh Thanh tiểu thư như vậy, cô ấy còn từng tới nhà mấy người?!"
Lý Mộc Dương có chút đắc ý nói: “Em gái nha đầu Tĩnh Vi này của tôi, đã hai lần mời Thanh Thanh tiểu thư đến nhà tôi làm khách rồi.”
"Cho nên tôi có cơ hội nói chuyện trực tiếp với Thanh Thanh tiểu thư mấy lần."
"Tôi nói cho mấy người biết, Thanh Thanh tiểu thư đúng là cầm kỳ thi họa, thứ nào cũng tinh thông giống như trong lời đồn."
"Tôi đã có may mắn từng được nghe Thanh Thanh tiểu thư chơi đàn tranh, đúng thật là người đẹp xứng với đàn đẹp, vui tai bắt mắt."
Mấy người Nhậm Chính An, Vương Đông Hải, Hạ Thiên Vũ thấy dáng vẻ đắc ý của Lý Mộc Dương thì đều ghen tị và đố kị.
Khuôn miệng anh đào của Đông Phương Thanh Thanh cũng nhẹ nhàng thở dài: "Mộc đại ca chê cười rồi, tôi làm gì có cầm kì thi họa đều tinh thông."
"Tôi cũng chỉ là có thành tích không tệ về đàn tranh và cờ vây mà thôi."
“Có thể đạt đến cầm kỳ thi họa đều tinh thông thì đều là người phụ nữ tài năng hiếm có trên thế gian”.
"Người bình thường thành thạo một hai thứ thì đã là ghê gớm lắm rồi."
Hạ Thiên Vũ nhịn không được nói: “Không biết Thanh Thanh tiểu thư có thể chơi một khúc đàn tranh cho chúng tôi nghe được không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Đông Phương Thanh Thanh nhìn về phía Hạ Thiên Vũ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chàng trai này.
Lý Mộc Dương cười hì hì nói: “Đây là ngũ công tử của nhà họ Hạ.”
Đông Phương Thanh Thanh cũng đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, đôi mắt xinh đẹp có chút lạnh lùng.
"Thì ra là tên (gay)…trong lời đồn đó... Thì ra là nhà họ Hạ."
"Xin lỗi, tôi không biết nhiều về nhà họ Hạ."
Trên thực tế, cô ta chưa bao giờ từng đi tìm hiểu về nhà họ Hạ.
Suy cho cùng, tình hình của nhà họ Hạ cũng đã nghe những người xung quanh nói nhiều rồi, hàng trăm năm nay không có bé gái nào được sinh ra.
Đây là điều duy nhất cô ta biết về nhà họ Hạ.
Hạ Thiên Vũ cũng có chút xấu hổ, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của đối phương, anh liền biết cô ta không có chút hứng thú gì với mình.
May mắn thay, bây giờ nữ thần của mình là chị Tiểu Bạch.
Nếu không, nữ thần lạnh lùng với mình như vậy anh sẽ rất đau lòng.
Hạ Tiểu Bạch thấy tên tiểu tử này không tự tin như vậy, quả nhiên phải cần đích thân mình ra tay.
Nhưng bản thân anh vẫn chưa lên tiếng.
Đông Phương Thanh Thanh đã chú ý tới mỹ nữ tóc ngắn xinh đẹp này.
Con ngươi màu nâu của đôi mắt phượng co lại một lúc, mĩ nữ thật nice!
Đông Phương Thanh Thanh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn mấy sợi tóc đen, đôi mắt xinh đẹp long lanh nhìn Hạ Tiểu Bạch hỏi: "Cho hỏi mỹ nữ này là ai vậy?"
Lý Mộc Dương giải thích: “Thanh Thanh tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, đây không phải mỹ nữ mà là soái ca.”
"Cậu ấy là Hạ Tiểu Bạch, tứ công tử của nhà họ Hạ."
Đông Phương Thanh Thanh không khỏi kinh ngạc nói: “Chàng trai dễ thương?”
Hạ Tiểu Bạch............⊙﹏⊙‖∣
Mấy người xung quanh...... Bọn họ cũng không ngờ Đông Phương Thanh Thanh này lại hiểu chuyện như vậy.
Hạ Tiểu Bạch cũng cố gắng nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Xin chào, tôi tên Hạ Tiểu Bạch."
Đông Phương Thanh Thanh cũng biết mình đã thất thố, đỏ mặt đưa ra bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra:
"Xin chào, tôi tên là Đông Phương Thanh Thanh" giọng nói ngọt ngào dịu dàng.
"Bạch công tử cứ gọi tôi Thanh Thanh tiểu thư là được."
Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều mà nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của đối phương, cảm giác ấm áp, vô cùng mềm mại.
Trong lòng Đông Phương Thanh Thanh cũng có chút kích động, bàn tay của đối phương thật trắng thật mịn màng, ôn nhu như ngọc.
Ngay cả làn da của mình cũng thua kém hơn nhiều so với đối phương.
Làn da của một chàng trai sao có thể mịn màng trắng nõn như vậy, dường như chạm vào là có thể vỡ vậy?
Mềm mại như làn da của em bé mới sinh.
Tim cô có chút đập càng nhanh hơn.
------
Dịch: MBMH Translate