Mấy người xung quanh đều nhìn Hạ Tiểu Bạch với vẻ mặt ngưỡng mộ, có thể nắm bàn tay trắng nõn của Đông Phương Thanh Thanh.
Trong lòng Đông Phương Thanh Thanh đột nhiên có một ý tưởng táo bạo!
Lúc này, xung quanh cũng có mấy cô gái xinh đẹp đi đến vây quanh Đông Phương Thanh Thanh.
"Đúng rồi, chị Thanh Thanh, không phải vừa rồi chị nói muốn chơi đàn tranh cho mọi người nghe sao?"
"Hay là chơi ngay bây giờ!"
Đông Phương Thanh Thanh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mấy cô gái xinh đẹp xung quanh, sau đó lại nhìn Hạ Tiểu Bạch.
"Không biết Bạch công tử có thích đàn tranh không?"
Hạ Tiểu Bạch cũng không suy nghĩ nhiều, thản nhiên nói:
"Thực ra bình thường lúc nhàm chán tôi cũng thích chơi đàn tranh."
“Có điều không tìm hiểu sâu.”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thanh sáng lên: “Thật không ngờ Bạch công tử cũng thích đàn tranh.”
"Hay là có thời gian chúng ta tìm một nơi, hai người cùng nhau tìm hiểu sâu hơn, thì thế nào?"
Hạ Tiểu Bạch trầm tư một lúc, được hẹn hò với một cô gái xinh đẹp đương nhiên là anh rất vui, nên cũng không suy nghĩ nhiều mà liền đồng ý.
Hẹn hò với một cô gái xinh đẹp, lương thiện, không đồng ý thì là đồ ngốc.
Vương Đông Hải nhìn Hạ Tiểu Bạch với ánh mắt ghen tị và căm hận.
"Cậu thật sự biết chơi đàn tranh sao? Không phải là lừa gạt Thanh Thanh tiểu thư, để tiếp cận gần gũi đó chứ?”
Lý Mộc Dương cũng vô cùng ghen tị nói: “Em nói em biết chơi đàn piano thì anh còn tin một chút, biết chơi đàn tranh! Anh có chút không tin lắm.”
Hạ Thiên Vũ cũng nghi hoặc nhìn Hạ Tiểu Bạch hỏi:
"Anh Tiểu Bạch, anh thật biết chơi đàn tranh sao?"
Hạ Tiểu Bạch khẽ mỉm cười: “Cũng coi như là biết chơi.”
Đông Phương Thanh Thanh mỉm cười ngọt ngào nói: “Biết chơi và thành thạo có sự khác biệt rất lớn.”
"Có điều không sao cả, nếu như Bạch công tử thích, tôi có thể dạy cậu."
Lý Mộc Dương ở một bên nở nụ cười xấu xa, nói: “Hay là đợi lát nữa Thanh Thanh tiểu thư đàn xong một khúc, thì để Tiểu Bạch cũng chơi một khúc đi?”
Nhậm Chính An cũng cười nói: "Tôi cảm thấy được đó, tôi cũng muốn xem dáng vẻ Tiểu Bạch khi chơi đàn tranh."
Vương Đông Hải cũng cười ha ha: “Tiểu Bạch, muốn ra vẻ trước mặt mấy anh em chúng tôi thì phải có chút thực lực mới được.”
"Người đẹp không phải dễ dàng mang về nhà như vậy đâu."
Một lúc sau.
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ăn mặc như quản gia bước tới với một cây đàn tranh tinh xảo trên tay.
"Tiểu thư, đàn tranh của cô đã chuẩn bị xong rồi."
Đông Phương Thanh Thanh cũng khẽ mỉm cười: “Cảm ơn chị Ngô, chị lui về được rồi.”
Động tác của người đẹp tao nhã, những đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tà váy lên, nhàn nhã ngồi xuống trước chiếc đàn tranh tinh xảo.
Một sân khấu nhỏ màu hồng dưới mái vòm của đại sảnh sang trọng và ánh sáng hoa lệ, xung quanh là những ánh đèn tinh xảo hội tụ.
Sân khấu được tách biệt khéo léo với môi trường xung quanh, có người đang nhảy múa, có người đang chơi nhạc cụ.
Thanh niên nam nữ đều ăn mặc xinh đẹp, trò chuyện vui vẻ, chúc rượu lẫn nhau.
Hoặc ngồi vào bàn hoặc tụ tập ở một góc của đại sảnh, tay cầm ly rượu nói năng hùng hồn, nói về chuyện kinh doanh, mối quan hệ, tiền bạc và phụ nữ.
Các cô gái ăn mặc rực rỡ rung động lòng người, hai ba người tạo thành một nhóm thì thầm to nhỏ, thảo luận về quần áo, trang điểm và đàn ông.
Bất ngờ, mấy ánh đèn chiếu vào người đẹp mặc chiếc váy trơn ở chính giữa sân khấu.
m thanh tuyệt đẹp của đàn tranh cũng bỗng nhiên vang lên, tuôn ra giai điệu đẹp đẽ.
Đông Phương Thanh Thanh tao nhã ngồi ở chỗ đó, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy lên dây đàn.
Hàng loạt giai điệu tuyệt vời mang theo âm thanh nhẹ nhàng lan tỏa khắp nơi.
Tiếng đàn du dương trầm bổng, âm thanh lã lướt, vang vọng lại trong đại sảnh, nghe như không còn âm thanh nhưng khi im lặng nghe thì âm thanh như còn ở bên tai.
Đám đông xung quanh cũng tụ tập lại để xem.
"Wa, là Thanh Thanh tiểu thư! Cô ấy thật xinh đẹp."
"Thanh Thanh tiểu thư chơi đàn tranh hay quá, quả nhiên là một cô gái tài giỏi như trong lời đồn."
Mấy người Vương Đông Hải, Lý Mộc Dương xem mà chảy nước dãi.
"Hì hì, rất hay, thật sự rất hay."
Hạ Thiên Vũ nhìn dáng vẻ mấy người đang chảy nước dãi thì hỏi:
“Mấy tên dị hợm như mấy người thực sự biết thưởng thức âm nhạc sao?”
Nhậm Chính An lau nước dãi ở khóe miệng nói: "Không biết, nhưng mỹ nhân xinh đẹp là được."
"Một cô gái xinh đẹp cho dù là khi khóc thì cũng đều rất mãn nhãn."
Vương Đông Hải cũng gật gật đầu: “Có câu nói: Tây Thi rơi lệ tôi thấy mà xót thương... Nghe hay hay không không quan trọng, miễn là người đánh đàn xinh đẹp là được.”
Lý Mộc Dương cũng thầm thở dài: “Đây là lần thứ ba tôi có vinh dự được thưởng thức Thanh Thanh tiểu thư đánh đàn tranh rồi.”
Hạ Tiểu Bạch cũng bị thu hút bởi thân hình xinh đẹp của Đông Phương Thanh Thanh này.
Nhưng tạm thời anh vẫn có thể kiểm soát được.
------
Dịch: MBMH Translate