Chẳng trách vừa rồi chính mình lại rùng mình, thì ra là tên này.
Anh ta lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Hạ Tiểu Bạch một dáng vẻ mềm mại yếu ớt, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Hạ Thiên Hạo mỉm cười ngọt ngào nói.
“Chào buổi tối Nhị ca.”
Hạ Thiên Hạo vẫn một đôi mắt cá chết(): “Vốn là rất tốt.”
(
)Mắt cá chết(死鱼眼): Ám chỉ đôi mắt vô hồn hoặc hơi lồi và mang theo ý nghĩa xúc phạm.
“Nhưng gặp cậu lại rất không ổn.” Dứt lời liền chuẩn bị đóng cửa.
Hạ Tiểu Bạch vội vàng dùng tay chặn cửa lại: “Nhị ca, thật ra lần này em tới chính là vì muốn nói chuyện với Nhị ca.”
“Em không biết mình đã làm gì không tốt mà khiến Nhị ca ghét em.”
“Nếu được, em sẽ thay đổi.”
“Tiểu Bạch thật sự rất mong trở thành bạn với Nhị ca.”
Đôi mắt mỉm cười của Hạ Tiểu Bạch mang theo một tia khẩn cầu nhìn Hạ Thiên Hạo.
Mái tóc rối bù trên trán che đi đôi mắt xinh đẹp của cô, mày hơi cau lại khiến vẻ mặt của cô có vài phần ưu buồn.
Hạ Thiên Hạo càng nhìn càng cảm thấy không chịu được.
Tại sao mình có thể bị kiểu đồng tính nam không ra nam nữ không ra nữ này làm cho cảm thấy đối phương dễ thương.
Dáng vẻ đáng thương của đối phương càng khiến anh ta tức giận hơn.
“Tôi cảm thấy chán ghét khi nhìn dáng vẻ ẻo lả của cậu, một người đàn ông mà ăn mặc như con gái vậy.”
“Làm bạn với tôi? Cậu đừng hòng mơ tưởng!”
“Cho cậu mười giây để biến mất trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ đánh cậu.”
Nhưng anh ta vừa mới nói xong.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch đã đỏ bừng xấu hổ, đưa một hộp socola được gói tuyệt đẹp tới trước mặt anh ta.
“Nhị ca, đây là quà gặp mặt em đã chuẩn bị cho anh từ lâu rồi.”
“Trước khi em quay lại nhà họ Hạ, chỉ hy vọng có thể trở thành bạn với Nhị ca.”
“Xin anh nhận lấy.”
Hạ Thiên Hạo nhìn Hạ Tiểu Bạch gắng gượng cười buồn bã, anh ta lại cảm giác có một tia cảm động.
Nhưng tia cảm động này rất nhanh đã biến thành chán ghét, tên ẻo lả đáng chết này thật sự xong rồi.
“Xin lỗi, tôi không thích ăn socola.”
Hạ Tiểu Bạch trực tiếp nắm tay anh ta nhét hộp socola vào trong tay anh ta.
“Thật sự ăn rất ngon, ngọt, Nhị ca nhất định phải nếm thử.”
Hạ Thiên Hạo cũng ngạc nhiên khi bị Hạ Tiểu Bạch đột nhiên nắm lấy tay mình
Tên ẻo lả đáng chết này vậy mà dám chạm vào anh ta!
Anh ta trực tiếp ném tất cả socola cầm trong tay xuống đất.
Toàn bộ hộp socola được gói tuyệt đẹp nằm rải rác trên đất.
“Ai ăn socola cậu đưa, đừng khiến tôi buồn nôn có được không.”
Nói xong anh ta mới đóng cửa lại.
Hạ Thiên Hạo cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút bốc đồng, không nên đối xử với Hạ Tiểu Bạch như vậy.
Nhưng tưởng tượng mình bị đồng tính nam cười nhạo nhiều năm thế này.
Thật sự cực kỳ ghét dáng vẻ tiểu thụ ẻo lả đó của Hạ Tiểu Bạch.
Nhưng dù sao đối phương cũng là em tư của mình, hay là ra ngoài nói lời xin lỗi?
Một màn này đều bị ông cụ, Hạ Văn Xuyên, Hạ Văn Niên đang trốn trong bụi cỏ nhìn thấy.
Ông cụ đau lòng đến mức bàn tay đều có chút run rẩy bóp cổ Hạ Văn Xuyên.
“Nhìn xem con trai ngoan của con đã làm gì với cháu gái bảo bối của ba? !” ?(◣д◢)
Hạ Văn Xuyên bị ba bóp cổ có chút không thở được.
Ông ta đã quyết định sau khi về nhất định phải cho Hạ Thiên Hạo một thời niên thiếu khó quên suốt đời.
May mà có Hạ Văn Niên ở bên đang khuyên giải.
“Ba bình tĩnh chút đi, động tĩnh nhỏ một chút, đừng để cho Tiểu Bạch phát hiện chúng ta đang rình coi.”
“Nhưng lần này con đường của thằng nhóc Thiên Hạo này thật sự hẹp rồi, chúng ta phải cho thằng nhóc chút màu sắc!”
Hạ Tiểu Bạch nhìn socola rơi xuống đầy đất, chỉ có thể nằm trên đất mượn ánh trăng mờ ảo để tìm kiếm từng viên một.
Ba người trốn trong bụi cỏ cảm thấy Hạ Tiểu Bạch quá mức đơn thuần.
Hạ Văn Niên lấy khăn giấy lau nước mắt: “Thằng nhóc Thiên Hạo này thật sự quá đáng.”
“Tại sao cháu gái bảo bối của tôi có thể bị ủy khuất như vậy.”
Ông cụ bóp cổ Hạ Văn Xuyên càng mạnh hơn.
“Con trai con thực sự bắt nạt cháu gái ba, đúng là hiếp người quá đáng.”
Hạ Văn Xuyên đỏ mặt ho ho khan nói: “Ba yên tâm, con sẽ dạy dỗ thằng nhóc thúi này.”
Hạ Tiểu Bạch thu gom tất cả socola rơi xuống đất, lau sạch bụi bặm phía trên.
Hộp socola này thế nhưng tiêu hàng trăm tệ của cô.
May mà Hạ Thiên Hạo không có nhận, nếu anh ta nhận thì cô thật sự có chút không nỡ.
Tặng cho con trai còn không bằng tặng cho con gái.
Nhưng vào lúc này truyền tới giọng nói của hệ thống.
Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ: “Ngược nhất thời vui vẻ, theo đuổi thừa sống thiếu chết.”
Phần thưởng cho nhiệm vụ thành công: “Thể chất cộng 1.”
Hạ Tiểu Bạch nghe được nhiệm vụ hoàn thành, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không cần bị Hạ Thiên Hạo hóa ác giam cầm.
Cô đã có hai phần thưởng nhiệm vụ nâng cao thể chất, cũng không có cảm giác cơ thể phát sinh thay đổi gì.
Thật sự không biết thể chất này dùng để làm gì.
------
Dịch: MBMH Translate