Không được, mình phải nói chuyện này cho ba.
Anh ta nhìn thoáng qua cửa phòng, cắn răng trực tiếp chạy ra khỏi sân.
Dọc theo đường đi lảo đảo chạy đến thư phòng của ba lại phát hiện không có người.
Lúc này ba mình không ở nhà thì tuyệt đối là ở công ty.
Vừa bước ra khỏi sân của ba.
Thì gặp chú ba Hạ Văn Xuyên vẻ mặt khổ sở mang theo sầu riêng đi qua.
Anh ta lập tức kêu to ra tiếng: "Chú Ba xin dừng bước!”
Hạ Văn Xuyên bảo thư ký chọn cho mình một quả sầu riêng nhỏ.
Không ngờ người này lại mua một quả sầu riêng lớn hơn cả quả bóng rổ.
Cái quả này nếu để cho ông quỳ cả đêm chân không phế mới là lạ.
Không được...
Đợi lát nữa phải dỗ dành bà xã đại nhân.
Cùng lắm số lần trả bài mỗi tuần từ ba lần tăng lên bốn lần.
Ông cũng đã lớn tuổi rồi... Mỗi khi thứ năm đến nghĩ lại đều cảm thấy đau thận.
Nếu để cho ông trẻ lại tầm ba mươi tuổi một ngày mấy lần cũng không thành vấn đề.
Đang suy nghĩ dỗ bà xã đại nhân như thế nào, phía sau truyền đến tiếng kêu la của Hạ Thiên Minh.
Hạ Văn Xuyên lập tức xụ mặt nhìn về phía tên nhóc: "Làm gì vậy, dáng vẻ gấp gáp vội vã.”
Hạ Thiên Minh nhìn Hạ Văn Xuyên cầm sầu riêng, nhưng lúc này anh cũng không có hứng thú ăn.
Chạy mấy trăm mét thở không ra hơi nói: "Chú Ba có chuyện lớn không tốt rồi!”
"Thật sự là chuyện lớn không tốt." °.°(((p(≧□≦)q)))°.°
Hạ Văn Xuyên nhướng mày, nhìn trên đỉnh đầu Hạ Thiên Minh có mấy cọng cỏ nhỏ màu xanh biếc cũng không nói gì.
“Có chuyện gì không tốt?”
Hạ Thiên Minh vội vàng nói: “Chú Ba... cháu vừa nhìn thấy em gái Tư Tư bị Hạ Tiểu Bạch lừa vào phòng.”
“Tư Tư nhất định là giống như Hạ Thiên Vũ bị Hạ Tiểu Bạch mê hoặc rồi.”
“Hơn nữa cháu còn phát hiện ba cháu hình như có quan hệ không rõ ràng với Hạ Tiểu Bạch.”
Hạ Thiên Minh nói hết chuyện anh ta rình coi nhìn thấy được ra.
“Để lấy lòng Hạ Tiểu Bạch, ba cháu đã tặng cậu ta một chiếc xe thể thao.”
“Cháu là con trai ruột của ông ấy mà còn không được đối xử như vậy.”
Hạ Văn Xuyên nghe Hạ Thiên Minh phun nước miếng.
Cơ bản một câu cũng không nghe lọt.
Cháu gái ngoại của mình và cháu gái nội của mình ngủ chung một phòng không phải rất bình thường sao... Không có tật xấu gì mà.
Khi Hạ Văn Xuyên chuẩn bị đuổi Hạ Thiên Minh, ông lập tức nghe được một tin tức mấu chốt.
“Thiên Minh cháu lặp lại câu vừa rồi? Tiểu Bạch khen chú Tư cháu cái gì?”
Hạ Thiên Minh ngẩn người nhưng vẫn nói: "Hạ Tiểu Bạch khen chú Tư dáng vẻ rất đẹp trai!”
Sầu riêng trong tay Hạ Văn Xuyên rơi xuống đất: "Nà ní!!! Tiểu Bạch nói chú Tư của cháu rất đẹp trai ư!”
“Chẳng lẽ chú không đẹp trai sao! Tiểu Bạch sao chưa từng khen chú như vậy!”
Hạ Thiên Minh mơ hồ: "Chú Tư đây là trọng điểm sao?”
Trọng điểm hẳn là đêm nay Hạ Tiểu Bạch chuẩn bị ngủ cùng Tư Tư mới đúng!
Hạ Văn Xuyên cũng mặc kệ Hạ Thiên Minh......
Chỉ không kiên nhẫn nói.
“Không phải chỉ là Tiểu Bạch và Tư Tư ngủ chung nhau thôi sao, có gì ngạc nhiên chứ?”
"Mẹ kiếp, bây giờ chú phải đi tìm ba cháu!" (▼皿▼)
“Ông ta thế nhưng lại lén lút sau lưng chú tặng quà cho Tiểu Bạch.”
Dứt lời thì không hề để ý đến Hạ Thiên Minh mơ hồ mà rời đi luôn.
Trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm nói: "Em Tư em chơi thật xấu!”
Hạ Thiên Minh nhìn phản ứng kỳ quái của chú Ba... Chẳng lẽ được Hạ Tiểu Bạch khen rất đẹp trai rất quan trọng sao?
Không tốt!
Một ý nghĩ đáng sợ lại hiện lên trong đầu Hạ Thiên Minh!
Chẳng lẽ không chỉ có ba mình! Ngay cả chú Ba cũng thất thủ với Hạ Tiểu Bạch!
Hạ Thiên Minh thiếu chút nữa oa oa khóc lên.
“Ông nội! Hạ gia chúng ta sắp xong đời rồi!”
Anh nhịn khóc lảo đảo chạy về phía sân nhỏ của Hạ Quang Thần.
Nâng cánh tay lên lau khóe mắt đầy nước mắt: "Hôm nay mình nhất định phải nói toàn bộ cho ông nội, Hạ Tiểu Bạch chính là yêu quái."
“Nam nữ già trẻ đều không tha!”
“Người Hạ gia gần như đều bị Hạ Tiểu Bạch câu hồn rồi.”
“Cứ tiếp tục như vậy Hạ gia sẽ xong đời...”
Hạ Thiên Minh nhìn bóng lưng chú Ba Hạ Văn Xuyên.
Trong miệng chú Ba còn nhắc đến tặng quà gì cho Hạ Tiểu Bạch làm quà gặp mặt.
Oh my god!.′ˉ(>▂<)′ˉ
Người Hạ gia gần như đều bị Hạ Tiểu Bạch câu hồn…
Cứ tiếp tục như vậy, Hạ gia xong đời!!!
Hạ Thiên Minh cố gắng không quan tâm cái chân tê liệt do ngồi xổm bốn giờ.
Lại lên đường lảo đảo chạy về phía sân nhỏ của Hạ Quang Thần.
Hạ Quang Thần xách lồng chim đi dạo trong sân, kéo đàn nhị.
Hạ Quang Thần đang kéo đàn nhị ngâm nga một giai điệu.
Đột nhiên một bóng người nhào vào...
Ông sợ đến mức ngay cả dây đàn nhị cũng kéo đứt.
“Mẹ kiếp! Là ai?!” !!!∑(°Д°ノ)ノ
Hạ Quang Thần nhìn đàn nhị bị đứt dây trong tay có chút tức giận quát lớn.
“Ông nội! Là cháu! Là Thiên Minh...!”
Hạ Quang Thần thấy là cháu trai ngốc của mình, tức giận trừng mắt nhìn anh hỏi:
"Làm gì vậy! Vội vội vàng vàng!”
------
Dịch: MBMH Translate