Hạ Tiểu Bạch vì đối phó với nhà họ Nhậm, không chỉ vẽ mặt mộc che đậy một số đường nét con gái trên khuôn mặt
Còn mặc một chiếc áo phông trắng rất trắng, quần dài, mái tóc đen trung tính làm nổi lên làn da của cô càng thêm trắng như tuyết, đường nét khuôn mặt thanh tú, vẻ bề ngoài khôi ngô.
Đôi mắt to dưới ánh mặt trời hiện lên ánh sáng lung linh, khóe miệng khẽ mỉm cười với môi đỏ răng trắng, trong ánh nắng mang theo chút đẹp đẽ linh động.
Nhậm Phi Hồng nhìn Hạ Tiểu Bạch cũng hài lòng gật đầu, đúng là một chàng trai trông giống như con gái.
Nếu có thiếu sót gì.
Chính là cả người Hạ Tiểu Bạch nhìn quá gầy, thân là đàn ông không thể cho người ta cảm giác an toàn.
Cũng được.
Bây giờ là thời đại hòa bình cũng không cần vẻ bề ngoài cường tráng.
“Cháu chính là Hạ Tiểu Bạch? Dáng người quả thật rất khôi ngô.”
“Bác gọi là ba của Sơ Tuyết, Nhậm Phi Hồng, cũng là ba vợ tương lai của cháu.”
Trong lòng Hạ Tiểu Bạch có chút bất đắc dĩ, làm con rể của bác là không thể rồi, nhưng sính lễ nhà bác cháu vẫn phải nhận, ai bảo mình chính là người có bạn gái.
Cô cũng khẽ mỉm cười rất tao nhã lễ phép.
“Ra mắt bác Phi Hồng, cháu chính là Hạ Tiểu Bạch, sau này bác gọi cháu là Tiểu Bạch được rồi.”
Khi đang nói chuyện cô còn duỗi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết ra.
Nhậm Phi Hồng vô thức nắm lấy, xúc cảm phản hồi đến trong đầu ông ta rất tuyệt vời.
Cảm giác mềm mại không xương giống như đang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của con gái.
Cho đến mười mấy giây sau…
Bên cạnh truyền tới một giọng nói của cô gái: “Này này, bác nắm đủ chưa! Còn không buông tay thì cháu sẽ tức giận!”
Lý Tư Tư chống bàn tay nhỏ lên eo tức giận nói.
Hạ Thiên Minh, Hạ Thiên Hạo trông có vẻ hâm mộ ghen tị.
Họ cũng muốn nắm bàn tay ngọc trắng như tuyết của em Tiểu Bạch.
Nhậm Phi Hồng này sao còn chưa buông bàn tay heo của ông ta ra nữa!!!!!
Hạ Tiểu Bạch cũng bất lực nhắc nhở: “Bác Phi Hồng?”
Nhậm Phi Hồng mới phản ứng nhanh chóng buông tay phải mảnh khảnh trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch ra.
Nhậm Nhã Nhã cũng kỳ lạ nhìn ông ta: “Anh cả, anh đang nghĩ gì đấy!”
Nhậm Phi Hồng úng túng mỉm cười: “Không có gì…”
“Vừa rồi nghĩ đến chuyện kinh doanh, cho nên không nhớ buông tay mà thôi.”
Hạ Thiên Hạo nhìn một màn này trong mắt, đồng tử anh ta co rút, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi!
Chỉ trong nháy mắt mà ngay cả cậu cũng suýt chút nữa rơi vào trong tay Hạ Tiểu Bạch!!!!
Chẳng lẽ Hạ Tiểu Bạch biết yêu thuật!!!!!
Nhậm Phi Hồng lúng túng ho khan, tình cờ nhìn thấy trong đình nghỉ mát của sân nhỏ để một chiếc đàn tranh.
Ông ta vội vàng nói sang chuyện khác: “Bác nghe nói cháu Tiểu Bạch có thể chơi đàn tranh rất tốt.”
“Con gái bác cũng rất thích âm nhạc, bất luận dương cầm hay là đàn violin đều rất tốt.”
“Gần đây con bé cũng muốn học đàn tranh, học văn hóa Trung Quốc.”
“Nếu cháu chơi thực sự tốt, có thể đến nhà họ Nhậm của bác dạy cho con bé Tiểu Tuyết.”
“Các cháu cũng có thể thúc đẩy tình cảm.”
Nhậm Nhã Nhã vội nói: “Không bằng Tiểu Bạch đàn một bài bằng đàn tranh cho anh cả mợ nghe đi.”
“Mợ nghe con bé Thanh Thanh nói kỹ năng đàn tranh của cháu tuyệt đối ở mức bậc thầy.”
Hạ Thiên Vũ vô cùng kiêu ngạo nói: “Cháu đã từng nghe anh Tiểu Bạch gảy đàn tranh, nhất định là hạng nhất.”
Trong mắt Lý Tư Tư, Hạ Thiên Minh chính là tràn đầy mong đợi.
Hạ Thiên Hạo nghiến răng.
Anh ta không tin Hạ Tiểu Bạch chơi đàn tranh thực sự tốt, còn bậc thầy nữa chứ? Chắc chắn là khoác lác!
Hạ Tiểu Bạch cũng không từ chối, trước đây cô đã đồng ý chơi đàn tranh cho ba người Hạ Thiên Vũ nghe.
Đàn tranh hiện tại này chính là Lý Tư Tư nhờ bạn mua.
Cô khẽ mỉm cười, dưới đôi môi anh đào là hàm răng trắng như tuyết.
“Thì ra mọi người đều muốn nghe, vậy cháu sẽ trình bày.”
“Nếu chơi không được tốt, xin đừng chê cười.”
Hạ Thiên Hạo nhìn dáng vẻ giả vờ của Hạ Tiểu Bạch không nhịn được nói.
“Nếu cảm thấy đánh không được tốt thì không cần đánh, tránh làm phiền sự yên tĩnh bên tai của mọi người.”
Nhậm Nhã Nhã trực tiếp giơ tay lên đánh vào đầu của anh ta.
“Cháu, cái thằng nhóc này chỉ biết bắt nạt Tiểu Bạch.”
“Cháu có biết người trước đó bắt nạt Tiểu Bạch đã có kết cục gì không?”
Hạ Thiên Hạo mặt đầy sững sờ: Chẳng lẽ còn có người khó chịu Hạ Tiểu Bạch giống như mình?
Hạ Tiểu Bạch thành thực ngồi xuống trước đàn tranh tinh xảo.
Bàn tay ngọc thon dài của cô nhẹ nhàng vuốt dây đàn tạo ra giai điệu trong veo.
Trong lòng cũng than thầm.
m sắc của đàn tranh này còn tốt hơn so với cái mà Hoàng Cảnh Trạch đưa rất nhiều.
Phải biết đàn tranh mà Hoàng Cảnh Trạch đưa cũng vài vạn tệ, mặc dù đã được cô đưa cho Diệp Lâm.
Hạ Thiên Minh, Hạ Thiên Vũ, Lý Tư Tư đều đã lấy băng ghế đẩu ngồi xuống.
------
Dịch: MBMH Translate