Hạ Thiên Minh, Hạ Thiên Vũ, Lý Tư Tư đều đã lấy băng ghế đẩu ngồi xuống.
Trong tay cầm dưa hấu, que cay, hạt dưa với ánh mắt mong đợi chuẩn bị thưởng thức trình diễn đàn tranh của Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Thiên Hạo nhìn mấy người có vẻ say mê, đều là thầm hận!
Anh ta cũng không tin Hạ Tiểu Bạch đánh giỏi đến như vậy, đợi lúc nữa sau khi đàn xong sẽ giễu cợt cậu ta một phen.
Trong đình nghỉ mát một mảnh yên tĩnh, Hạ Tiểu Bạch khẽ vuốt cằm mỉm cười với mọi người phía dưới.
Sóng mắt lưu chuyển trong phút chốc khiến cho nụ cười thanh nhã của cô càng trở nên mê hoặc.
Ngón tay thon dài trắng nõn của cô lướt nhẹ trên đàn tranh gỗ hương, hoa sen từng hút nở rộ trong ao, từng tiếng đàn du dương lập tức được vang lên.
Gió đưa lá rơi nhảy múa theo giai điệu trong gió, nổi lên tầng tầng giai điệu gợn sóng.
m sắc như một ao nước trong giữa hè, như một làn gió mát trên mặt hồ. Khiến lòng người thả lỏng và tươi mát…
…
Một khúc kết thúc.
Mọi người bên dưới vẫn còn đắm chìm trong giai điệu tuyệt vời của đàn tranh.
Như thể trở lại cổ đại.
Gặp cô gái tuyệt đẹp tài năng ở sâu trong rừng núi, đang gảy đàn tranh tuyệt đẹp vì họ.
Một cơn gió mùa hè thổi tới mùi thơm hoa sen nhàn nhạt hòa quyện với hương thơm ngọt ngào của hoa dành dành.
Dưa hấu trong tay Hạ Thiên Minh đều rớt xuống đất.
Lý Tư Tư đã sớm mặt đầy si mê, nước miếng chảy ra từ khóe miệng màu đỏ anh đào.
Hạ Thiên Vũ cũng không khá hơn là bao, que cay trong tay đều không ngon… Ngon nhất chính là chị Tiểu Bạch của anh ta.
Sau khi Nhậm Phi Hồng nghe xong cũng không nhịn được vỗ tay.
Đôi mắt xinh đẹp của Nhậm Nhã Nhã nhìn Hạ Tiểu Bạch trong suốt, dường như mình đã hồi xuân, tâm tư thiếu nữ đã biến mất từ lâu đó lại lần nữa trở lại.
“Không tệ thật sự rất tốt, quá tốt rồi.” Nhậm Phi Hồng liên tục khen ngợi ba câu.
Vừa rồi ông ta hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu tươi đẹp của đàn tranh.
Dường như thật sự gặp được nàng tiên trong mơ đang gảy đàn cho mình nghe.
Nhưng khi anh ta quay lại nhìn Hạ Tiểu Bạch trong đình nghỉ mát, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Nếu đối phương không nữ tính, nhất định là cô gái xinh đẹp.
Mọi người đều ở đây khen ngợi Hạ Tiểu Bạch chơi đàn tranh tốt, chỉ có Hạ Thiên Hạo mặt đầy chết lặng.
Anh ta cũng không hiểu cái gì về âm nhạc.
Nhưng khi nghe Hạ Tiểu Bạch gảy đàn, anh ta lại có cảm giác nhẹ nhàng muốn bay lên tiên.
Nếu ngồi trong đình nghỉ mát chính là một mỹ nữ tuyệt sắc đang gảy đàn, thì cảnh tượng trước mắt này, chắc chắn là bức tranh đẹp nhất trên thế giới.
Tất cả lời nói châm chọc ban đầu của anh ta đều nuốt xuống.
Suy cho cùng, Hạ Tiểu Bạch thật sự đàn quá tốt…
Nhậm Nhã Nhã bước lên trước mỉm cười hỏi.
“Cháu Tiểu Bạch, mợ ba của cháu là mợ đột nhiên cũng muốn học đàn tranh, có thể dạy mợ được không?”
Hạ Tiểu Bạch cũng khẽ mỉm cười nhìn Nhậm Nhã Nhã vẫn còn xinh đẹp: “Đương nhiên được ạ.”
Nhậm Phi Hồng càng nhìn Hạ Tiểu Bạch càng hài lòng: “Không biết cháu Tiểu Bạch học đàn tranh bao lâu rồi?”
Hạ Tiểu Bạch cũng không tỏ vẻ chỉ thản nhiên nói.
“Cháu tiếp xúc đàn tranh cũng được vài năm, khi nào chán thì lấy ra chơi.”
“Thỉnh thoảng còn luyện nghệ thuật thưởng trà, viết thư pháp…”
“Cháu không có sở thích cá nhân gì cả, chỉ thích chơi những văn hóa cổ đại của trung quốc này thôi.”
“Đối với trò chơi điện tử, các loại video ngắn gì đó cũng không hứng thú.”
Nhậm Phi Hồng nhìn Hạ Tiểu Bạch cũng có chút ngạc nhiên.
“Không phải những người trẻ như các cháu đều thích trò chơi điện tử, lướt video ngắn sao?”
“Người trẻ thích văn hóa cổ đại của Trung Quốc cũng không ít, nhưng thật sự khiến đích thân họ thực hiện lại không nhiều.”
Hạ Tiểu Bạch chậm rãi đứng dậy nói: “Trong nhà cháu có trà xanh Bích Loa Xuân loại tốt nhất.”
“Nếu không bác Phi Hồng, mợ ba Nhã Nhã và mọi người cũng nếm thử nghệ thuật thưởng trà của cháu.”
“Đàn tranh đối với cháu mà nói chỉ là giải trí thôi, nghệ thuật thưởng trà của cháu mới là tốt nhất.”
Nhậm Phi Hồng vỗ đùi: “Bác cũng thích nếm trà, thường tự mình pha về uống.”
“Ngược lại bác muốn xem nghệ thuật thưởng trà của con rể tương lai như thế nào.”
Nhậm Nhã Nhã mỉm cười nhìn anh cả của mình nói.
“Tiểu Bạch vẫn chưa chắc làm con rể của anh đâu? Sao lại gọi con rể tương lai rồi?”
Nhậm Phi Hồng cười ha ha nói: “Đợi anh chính thức giới thiệu Tiểu Tuyết cho Tiểu Bạch biết.”
“Tụi nhỏ giao tiếp thấu hiểu nhiều hơn, dần dần chẳng phải Tiểu Bạch cũng chính là con rể anh sao?”
“Tiểu Bạch, không phải bác Phi Hồng của cháu và mợ khoác lát đâu, sự xinh đẹp của Tiểu Tuyết nhà mợ chắc chắn là hạng nhất Trung Quốc!”
“Cháu nhất định sẽ bị con bé say mê, ha ha.”
Hạ Tiểu Bạch chỉ mỉm cười không nói gì: “Tư Tư giúp anh thu dọn đàn tranh.”
Lý Tư Tư cũng rất nhanh nhẹn ôm lấy đàn tranh để sang một bên.
Hạ Thiên Vũ nhanh chóng lấy bộ đồ trà trong nhà ra đặt dưới đình nghỉ mát.
------
Dịch: MBMH Translate