Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 473 - Chương 473: Chơi Cờ Thay Ông Nội

Chương 473: Chơi Cờ Thay Ông Nội Chương 473: Chơi Cờ Thay Ông Nội

Còn tùy tiện bày vài cái ghế nhỏ để cho mọi người ngồi xuống.

Ánh nắng chiều chiếu vào sân xuyên qua kẽ lá rải rác hóa thành những bóng râm đúng đưa trên mặt đất.

Hạ Tiểu Bạch chầm chậm ngồi xuống trước bàn trà nhận lấy bình trà trong tay Lý Tư Tư.

Trong lòng Nhậm Phi Hồng thầm nghĩ nghệ thuật thưởng trà của người trẻ có thể tốt bao nhiêu?

Đàn tranh ông ta không biết.

Nhưng kỹ thuật pha trà đối mình thì Nhậm Phi Hồng rất có tự tin.

Nếu Hạ Tiểu Bạch có làm sai ở đâu, ông ta liền chỉ điểm người trẻ này.

Nhưng động tác Hạ Tiểu Bạch không chỉ không có chút dây dưa nào, thậm chí còn tao nhã động lòng người.

Bưng tách nước sôi pha trà hướng trong tách đổ xuống thì sẽ thấy ngay một đám sương trắng bay lên trời.

Trong nước chảy mây trôi cô lại lần nữa giơ bàn tay ngọc lên rồi nhanh chóng rót trà đã pha vào tách.

Từng lá trà xanh mềm mại đó chậm rãi đung đưa trái phải trong nước, bồng bềnh trên dưới.

Hương thơm trà xanh trong trẻo bắt đầu lan tỏa xung quanh.

Sau khi hoàn thành tất cả Hạ Tiểu Bạch mới làm ra tư thế mời.

“Mọi người nếm thử trà xanh cháu pha đi.”

“Những cái khác cháu không dám nói, nhưng về phương diện nghệ thuật thưởng trà thì cháu, Hạ Tiểu Bạch rất có tự tin.”

Hạo Thiên Vũ, Hạo Thiên Minh nâng tách trà lên đổ “ực ực ực” vào miệng.

Đây chính là trà mà em Tiểu Bạch pha cho họ.

Phù phù phù hai người suýt chút nữa đã phun ra ngoài… Quá nóng!!!!

Nhưng vẫn tương hỗ đè miệng của đối phương hoàn toàn không muốn lãng phí.

Hạ Tiểu Bạch bất lực nhìn hai anh em: “Hai anh cẩn thận nóng, trà này chỉ vừa mới pha xong.”

Lý Tư Tư ở bên cạnh làm nũng nói: “Anh Tiểu Bạch, em muốn anh giúp em thổi cho nước trà nguội…”

Hạ Tiểu Bạch sờ đầu cô ta cũng đồng ý.

Nhậm Nhã Nhã ưu nhã nâng tách trà lên thổi thổi, nhấp một hớp nhỏ thưởng thức… Nhấp một hớp nữa.

“Nghệ thuật thưởng trà của Tiểu Bạch thực sự tốt, tốt hơn nhiều so với chính mợ pha.”

Hạ Thiên Hạo không tin lập tức cầm tách trà lên, sau khi thổi nguội uống một hớp, uống thêm hớp thứ hai.

“Không phải chỉ là trà xanh thôi sao? Chỉ thế thôi, không khác gì cháu tự pha.”

“Mùi vị trà xanh đều không khác lắm, còn có thể thưởng thức ra kiểu gì?”

Nhậm Phi Hồng nhìn dáng vẻ uống trà của cháu trai cũng bất lực mỉm cười nói.

“Thiên Hạo thưởng thức trà không phải như vậy.”

“Nếu không để cho Tiểu Bạch giải thích nếm trà nên uống như thế nào?” Ông ta nhìn Hạ Tiểu Bạch dò xét nói.

Hạ Tiểu Bạch cũng gật đầu: “Nếm trà có chú ý, một tách trà chia thành ba ngụm, ngụm thứ nhất thử trà ấm, ngụm thứ hai nếm hương trà, ngụm thứ ba mới là uống trà.”

“Nhấp trà vào miệng, dòng nước trà chảy trong miệng chợt cảm thấy miệng thơm ngát. Trong suốt ngon miệng của Phong Mao, thuần khiết ngọt lạnh của Bích Loa Xuân, hương thơm đậm đà của Vân Vụ, hương nồng vị ngọt của Long Tỉnh, tất cả đều không thể tả được.”

Nhậm Phi Hồng hài lòng vỗ tay “Tốt tốt tốt” liên tục nói ba chữ tốt.

“Nhưng nói tốt đến đâu đi chăng nữa cũng vô ích, quan trọng nhất vẫn là phải nếm.

Anh ta cầm một tách trà xanh trước mặt lên… Chia ba lần nếm.

Vào miệng lập tức có mùi thơm nhàn nhạt, cảm giác tương đối sảng khoái, mùi vị lá trà rất chính thống, dư vị ngọt ngào.

Bất luận khẩu vị hay là màu sắc nước trà đều là thượng hạng, nuốt xuống cổ họng, vẫn cảm nhận được hương trà tràn xung quanh miệng, răng môi lưu hương.

Anh ta lại lần nữa không nhịn được thở dài nói: “Trà ngon, nước trà ngon, kỹ năng trà tốt!!!!”

Bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch cũng chậm rãi nâng một tách lên, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng thổi rồi nhấp một hớp.

“Đời người chính là một tách trà đậm. Nhấc tách lên, có vầng mặt trời mọc, có trăng lưỡi liềm, có bầu trời đầy sao đã ngâm trong trà đây! Nhấp một hớp dường như cảm thấy đời người muôn dạng.”

Lúc này trong lòng Nhậm Phi Hồng đã rất khâm phục với Hạ Tiểu Bạch.

Kỹ năng pha tra bằng tay này chắc chắn tốt hơn mình!

Phải biết ông ta đã học mấy chục năm… Đối phương chỉ mới chưa đầy hai mươi tuổi!

Đúng lúc ông ta định xin Hạ Tiểu Bạch chỉ bảo… Cách đó không xa có mấy người đi tới với vẻ mặt hốt hoảng.

“Không ổn! Ông cụ Hạ và ông cụ Nhậm vì đánh cờ sắp đánh nhau rồi!”

“Ông cụ Hạ thậm chí còn đập vỡ tất cả thẻ cờ của bậc thầy yêu mến nhất làm ra!!!!!”

“Nói muốn giết chết ông cụ Nhậm!”

“Cái gì?”

Mọi người thấy người làm vội vàng chạy tới kêu gọi hai ông cụ sắp đánh nhau, đều mặt đầy ngạc nhiên.

Nhậm Phi Hồng và Nhậm Nhã Nhã cũng vội vàng đến sảnh chính của đại viện nhà họ Hạ.

Nhóm tiểu bối cũng đi theo lên mà không lùi bước.

Nhậm Nhã Nhã liên tục phàn nàn dọc đường đi.

“Anh nói xem, tuổi của ba và ông cụ cũng đã bao lớn rồi, mà còn động một chút là đánh nhau hàng ngày như con nít.”

Nhậm Phi Hồng bất lực lắc đầu.

Hạ Thiên Vũ nhún vai: “Có lẽ chính là rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment