Hạ Tiểu Bạch khó hiểu hỏi: “Nếu quan hệ giữa ông nội và ông cụ Nhậm kém như vậy, tại sao hai nhà còn có thể thường lui tới.”
“Thậm chí mợ ba còn được gả và nhà học Hạ bọn cháu.”
“Còn để cho Nhậm Sơ Tuyết đính hôn với cháu… Điều này không hợp lý đi.”
Hạ Thiên Minh giải thích: “Khi còn trẻ ông cụ và ông cụ Nhậm chính là bạn tốt nhất.”
“Nghe nói khi còn trẻ họ thậm chí còn thường mặc chung một chiếc quần chạy khắp phố.”
“Từ tiểu học thẳng đến tốt nghiệp chung một trường Đại Học.”
Hạ Tiểu Bạch càng khó hiểu hơn: “Quan hệ của họ tốt như vậy thì chẳng phải ngày nào cũng cùng nhau hát, nhảy, rap, chơi bóng rổ sao?”
“Tại sao mỗi lần gặp mặt đều giống như đánh nhau vậy?”
Hạ Thiên Minh bất lực nói: “Đây chính là một câu chuyện yêu giết.”
Hạ Thiên Vũ không nói nên lời: “Nói thanh lịch sang trọng như vậy làm gì, một câu bị cắm sừng, cạy góc tường.”
Hạ Tiểu Bạch suýt chút nữa đã “Phụt xì” thành tiếng, cô cũng chỉ cố nén cười nghiêm túc hỏi.
“Rốt cuộc là ai đội nón xanh ai?”
Hạ Thiên Vũ liếc nhìn xung quanh phát hiện xung quanh đều là người… Có chút không dám nói.
Hạ Tiểu Bạch nhìn biểu tình của anh ta liền biết là ai rồi.
Hóa ra ông nội đã từng làm trưởng thôn làng dê.
“Chẳng trách ông nội căm ghét ông cụ Nhậm như vậy.”
Hạ Thiên Minh cười hắc hắc nói: “Anh Tiểu Bạch , tình huống thật còn kích thích hơn anh nghĩ.”
Hạ Thiên Vũ nhỏ giọng nói: “Không chỉ ông nội bị ông cụ Nhậm đội nón xanh, họ còn đội tương hỗ đội nón cho đối phương.”
“Nói cách khác, lúc đó ông nội cũng đội nói xanh cho ông cụ Nhậm.”
Hạ Tiểu Bạch suýt chút nữa lảo đảo té ngã xuống đất, chỉ có thể nói vòng quý tộc thật loạn…
Nhậm Nhã Nhã ở bên cạnh nói: “Nếu để hai ông cụ nghe được các cháu chắc chắn sẽ chết.”
Hạ Thiên Minh cũng mặt đầy nghĩ mà sợ: “Anh Tiểu Bạch, chuyện này ở hai nhà Nhậm Hạ chính là cấm kỵ, biết thì tốt, nhưng dù sao cũng đừng nói.”
Hạ Tiểu Bạch khẽ cau mày, gật đầu với ánh mắt nghiêm túc.
Nhưng trong lòng cô đã cười như nở hoa.
Họ đúng là anh em tốt, tương hỗ đội nón xanh cho đối phương.
Đệt! Đều có thể viết một bài văn nón xanh.
Nhóm người đến phòng khách.
Phát hiện ông cụ Nhậm và Hạ Quang Thần đều đã làm ra tư thế muốn ẩu đả.
Ông cụ Nhậm bày ra một tư thế quyền hình hạc.
Hạ Quang Thần bày ra một quyền hình hổ.
Nhậm Thiên Tề mắng: “Ông Hạ chó cẩn thận một quyền con hạc của tôi làm chết ông!”
Hạ Quang Thần cười lạnh một tiếng: “Ha ha, chỉ là con chim nhỏ so với quyền hình hổ của tôi!”
Nhậm Thiên Tề: “Ông chẳng qua chỉ là mèo bệnh! Ăn quạ giận dữ cất cánh của tôi!”
Hạ Quang Thần: “Mẹ kiếp, con chim nhỏ bé, hãy xem cơ lốc xoáy của tôi phá hủy bãi đậu xe không cuốn chết ông không!”
Nhậm Nhã Nhã nhìn chồng hvx của mình bất lực tránh một bên run rẩy.
“Văn Xuyên! Sao anh không ngăn cản họ? !”
HVX bối rối mỉm cười: “Thần tiên, bọn họ đánh nhau, anh đây là người phàn gặp họa… Anh quản được sao?”
“Anh cũng không muốn có một kết cục lưu lạc giống anh cả.”
“Yên tâm, mỗi lần họ gặp mặt đều như vậy, không đánh không được.”
Nhậm Nhã Nhã thật sự hận không được đánh với ông ta một trận: “Hèn như thế, cũng không hiểu tại sao em lại gả cho anh nữa.”
HVX nhún vai: “Bởi vì anh đẹp trai, khi anh còn trẻ thì em mỗi lần nhìn thấy anh đều mặt đầy say mê.”
Bàn tay nhỏ của Nhậm Nhã Nhã không khởi đỡ trán: “Các cháu khuyên nhủ ông nội cháu đi.” Bà nhìn về phía Hạ Thiên Hạo nói.
Ba anh em Hạ Thiên Hạo trố mắt nhìn nhau đều là không dám lên tiếng.
Lý Tư Tư nói: “Canh Tiểu Bạch, anh đến khuyên nhủ ông ngoại đi, ông ấy chắc chắn nghe lời anh.”
Đôi môi anh đào Hạ Tiểu Bạch thở dài, còn có thể thế nào, dù sao cũng là ông nội của mình.
Cũng không thể nhìn ông có chuyện gì được.
Đành phải đi lên nắm cánh tay Hạ Quang Thần nói: “Ông nội có lời thì đàng hoàng nói, đừng hành động theo cảm thình.”
Trên miệng Hạ Tiểu Bạch nói như vậy, mà khóe miệng đã hơi co quắp.
Chỉ nhớ đến chuyện đội nón xanh cho nhau của họ đã không kìm được muốn bật cười.
Hạ Quang Thần tức giận quay đầu lại định mắng! Hôm nay có ai tới khuyên ông cũng không tốt được.
Nhưng khi ông quay người lại thì phát hiện là Hạ Tiểu Bạch… Sắc mặt ông lập tức thay đổi.
Trong mắt tràn đầy cưng chiều chạm vào đỉnh đầu Hạ Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, cháu đi sang một bên trước, xem ông nội, hôm nay ông không giết ông Nhậm chó này.”
Đôi mắt to xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch vẫn óng ánh nhìn nói: “Ông nội, ông đừng như vậy.”
“Có thể nói cho cháu biết, tại sao tối nay ông lại cãi nhau với ông nội Nhậm vậy?”
Nhậm Nhã Nhã cũng kéo ba mình nói: “Ba? Ba cũng bao nhiêu tuổi rồi sao còn hơn thua với ba chồng của con như con nít vậy.”
Nhậm Thiên Tề cũng là kiểu người rất cưng chiều con gái đó, thấy con gái mình cũng hả giận một nữa.
“Còn không phải ông Hạ chó này sao, không chịu thua!”
“Gian lận, bỏ cờ các kiểu.”
“Đều nói đã đi không hối hận, ông già này đi lại các kiểu.”
------
Dịch: MBMH Translate