Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 475 - Chương 475: 【Thắng Thiên Bán Tử】Hạ Tiểu Bạch

Chương 475: 【Thắng Thiên Bán Tử】Hạ Tiểu Bạch Chương 475: 【Thắng Thiên Bán Tử】Hạ Tiểu Bạch

Hạ Quang Thần hơi đen mặt: “Ông đây tuổi đã cao, mắt mờ đi sai không được!”

Hạ Thiên Vũ ở bên cạnh lén cười nói: “Thoáng nhìn chính là ông nội không chịu thua.”

“Ông đánh cờ với ông cụ Nhậm đều là mười ván tám thua, căn bản không phải một người cùng đẳng cấp.”

Ánh mắt Hạ Quang Thần sắc bén liếc nhìn Hạ Thiên Vũ.

“Vừa rồi cháu bước chân trái vào cửa trước đã mạo phạm gia pháp!”

“Phạt cháu ba tháng tiền tiêu vặt! Tự mình đi nới với ba cháu đi!”

Hạ Thiên Vũ suýt chút nữa đã quỳ sụp xuống đất, may mà Hạ Thiên Minh đỡ anh ta.

“Không sao, chẳng phải chỉ là tiền tiêu vặt ba tháng thôi sao, anh mượn cho em, lại dễ thương lượng!”

Hạ Tiểu Bạch đang định khuyên ông cụ xóa bỏ, giọng nói của hệ thống lại đến/

Loạt nhiệm vụ của gia tộc thay ông đánh cờ!

Yêu cầu của nhiệm vụ: 【Thay mặt ông cụ đánh cờ giết ông cụ Nhậm】

Phần thưởng thành công của nhiệm vụ: Một lần rút phần thưởng bí ẩn.

Nhiệm vụ thất bại: Gây sốc tại chỗ trong vòng mười phút. Có xác suất đại tiện không giữ được.

Hạ Tiểu Bạch… Đệt.

Cô đã nghe nói qua thay mặt ba ra trận, vẫn chưa bao giờ nghe thay mặt ông đánh cờ.

Hạ Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt ông nội không chịu thua, đây chính là vừa kém cỏi vừa thích chơi trong truyền thuyết.

“Nếu ông nội như vậy, cháu thay ông đánh ván kế tiếp với ông nội Nhậm thế nào?”

“Kỹ năng đánh cờ của cháu cũng không tệ.”

Lời này của cô vừa ra đã khiến mọi người xung quanh trong nháy mắt đều nhìn Hạ Tiểu Bạch với vẻ mặt kỳ lạ.

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch hoài nghi hỏi: “Biểu hiện của mọi người đây là gì? Chẳng lẽ cháu không được sao?”

Hạ Thiên Hạo nhìn rất giống đồ liếm gót của nhân vật phản diện nói: “Em trai Tiểu Bạch, không phải anh không nói cho em biết.”

“Em biết ông ngoại và ông nội anh ở cấp bậc nào trong cờ vây không?”

“Không phải con mèo con chó gì đó đều có đủ tư cách để thách đấu họ.”

Hạ Quang Thần mặt đầy hiền hòa nhìn Hạ Tiểu Bạch nói.

“Tiểu Bạch, ông nội biết cháu hiếu thuận, nhưng cấp bậc của ông đều ở trình độ chuyên nghiệp.”

“Cháu không giúp được ông nội.”

Hạ Thiên Vũ cũng ở bên cạnh khuyên.

“Anh Tiểu Bạch… Ông cụ Nhậm đã giành được giải nhất trong cuộc thi tầm cỡ thế giới cách đây mười năm.”

“Chính là tuyển thủ chuyên nghiệp cấp chín.”

“Tuy hiện tại tài nghệ có chút giảm, nhưng cũng không phải những người bình thường như chúng ta có thể thách đấu…”

“Phải biết tuyển thủ chuyên cờ vây chuyên nghiệp cấp chín trên thế giới hiện nay chỉ có hơn bốn mươi người.”

Hạ Tiểu Bạch cũng khẽ nhếch đôi môi anh đào có chút ngạc nhiên.

Nhưng cô là ai! Người được chọn!

Đàn ông có hệ thống! Tuy đã bị hệ thống biến thành con gái…

Cô còn tò mò hỏi: “Thế thì ông nội, ông là người cấp bậc nào.”

Hạ Quang Thần thở dài nhưng vẫn kiêu ngạo nói.

“Ông cũng có trình độ đẳng bốn chuyên nghiệp.”

Đầu ngón tay Hạ Tiểu Bạch nhéo cằm nghiêm túc gật đầu, cô vẫn nhìn ông cụ Nhậm nói.

“Thật ra cháu cũng là người yêu thích cờ vây, rất có nghiên cứu với cờ vây.”

“Xin ông nội Nhậm có thể dạy bảo.”

Ánh mắt kiên định của Hạ Tiểu Bạch nhìn Nhậm Thiên Tề, một dáng vẻ nhất định muốn dạy bảo.

Hạ Thiên Vũ cũng ở bên cạnh kéo kéo Hạ Tiểu Bạch: “Anh Tiểu Bạch đừng hành động theo cảm tính.”

Hạ Quang Thần nhìn dáng vẻ không chịu khuất phục của cháu gái mình cũng hài lòng gật đầu.

Không hổ là Tiểu Bạch nhà ông, dù biết mình không phải đối thủ nhưng vẫn kiên định ra mặt vì ông nội.

“Nhưng ông nội cho rằng chuyện này quên đi, ông nội đột nhiên không muốn đánh cờ nữa.”

“Tiểu Bạch vẫn nên cùng ông đến cầu nhỏ của bờ hồ xem chim ngắm hoa.”

Nhóm người cũng khuyên Hạ Tiểu Bạch đừng trẻ tuổi ngông cuồng.

Nhậm Nhã Nhã nói: “Tiểu Bạch, cháu đánh đàn tranh rất tốt, nhưng ở lĩnh vực cờ vây vẫn không phải đối thủ của ba mợ đâu.”

Hạ Thiên Hạo cũng xiêu vẹo mở miệng nói: “Cháu thấy cậu ta là muốn ra vẻ, nhưng ra vẻ trong tay ông ngoại cháu thật sự là không biết sống chết.”

Ông cụ Nhậm sờ râu bạc nhìn Hạ Tiểu Bạch: “Cháu chính là con trai của thằng nhóc thối Hạ Văn Hải sao?”

“Không giống…”

“Cũng được… Người trẻ thực sự tốt, nhưng muốn thắng ông già như ông, nói thật cháu còn kém xa.”

“Ông cũng không muốn bắt nạt người trẻ như cháu, cháu vẫn nên cùng ông nội cháu đi ngắm chim đi.”

Hạ Tiểu Bạch nghe được lời của những người này vẫn bất động.

Cô cũng không muốn.

Nhưng nhiệm vụ thất bại sẽ bị cưỡng chế giật điện, mất kiểm soát tại chỗ thì thật sự sẽ mất mặt.

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch vẫn kiên định nhìn ông cụ Nhậm: “Cháu vẫn muốn dạy bảo!”

Lông mày trắng của ông cụ Nhậm hơi nhíu biểu cảm hơi khó chịu, đã cho thằng nhóc lối thoát mà vẫn như cũ không chịu buông tha.

“Hạ Tiểu Bạch! ! !”

Hạ Quang Thần thấy Hạ Tiểu Bạch kiên định đành phải xin chỉ bảo với Nhậm Thiên Tề, ông cũng nghiến răng nói.

“Ông già Nhậm! Nếu Tiểu Bạch nhà tôi muốn xin lãnh giáo với ông, thì ông chỉ điểm cho thằng bé rõ đi.”

Khóe miệng Nhậm Thiên Tề hơi nhếch lên, Hạ Quang Thần này thật đúng là ông già hồ đồ.

Vì một đứa cháu mà chủ động hố thua, vậy thì đừng trách tôi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment