Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 476 - Chương 476: Còn Không Nhanh Chút

Chương 476: Còn Không Nhanh Chút Chương 476: Còn Không Nhanh Chút

Hạ Quang Thần nhìn thấy dáng vẻ xảo quyệt của Nhậm Thiên Tề, trong lòng cũng lộp bộp.

Ông nóng lòng cháu gái yêu, quên mất Nhậm Thiên Tề là một ông già gian trá.

Nhậm Thiên Tề sờ râu mỉm cười nói: “Dù cao thủ thế nào, nói cũng là cao thủ trong cao thủ, cao cao thủ, học tập xin dạy bảo với ông cũng có thể.”

“Nhưng tôi cũng không phải miễn phí, mời tôi chính là rất đắt!”

“Tôi nhớ lần trước ông lấy được một bức thư pháp thời Tống rất đẹp.”

“Tôi cũng không bắt nạt ông.”

“Nếu ông Hạ chó, ông nguyện ý lấy ra làm phần thưởng, tôi liền cố mà chơi ván kế tiếp với cháu trai bảo bối của ông.”

Hạ Quang Thần hộc máu.

Tên này đúng là xảo quyệt, sao mà ông ta biết gần đây mình cất giữ một bức thư pháp thời Tống.

Đây chính là ông tiêu hơn 300 vạn mua được, tối qua ngủ còn ôm.

Còn chưa nóng đã lấy đi làm phần thưởng chắc chắn thua, nghĩ thôi cũng đau lòng.

Nhưng khi ông nhìn đôi mắt to long lanh tràn đầy mong đợi của Hạ Tiểu Bạch, ông cũng chỉ có thể nghiến răng đồng ý.

Có thể dỗ cháu gái Tiểu Bạch vui vẻ đều đáng giá.

“Được! Tôi đồng ý với ông!”

Nhậm Thiên Tề ha ha cười to!: “Được được được, thế thì chúng ta hãy bắt đầu đi.”

Hạ Tiểu Bạch hơi cúi người cảm ơn Hạ Tiểu Bạch: “Cám ơn ông nội.”

Sau đó mới nhìn Nhậm Thiên Tề khẽ mỉm cười nói.

“Ông Nhậm… Nếu ông nội cháu đều đã lấy ra phần thưởng.”

“Không phải ông Nhậm cũng nên bày tỏ một chút sao?”

“Nếu cháu thắng ông Nhậm, cũng phải có phần thưởng chứ.”

Nhậm Thiên Tề suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên, quả nhiên là con nghé mới sinh không sợ cọp.

“Nếu ông thua, lộn ngược tại chỗ đại tiện!”

Hạ Tiểu Bạch lắc đầu: “Cháu không có bất kỳ hứng thú với lộn ngược đại tiện của ông.”

Nhậm Thiên Tề thực sự rất tức giận với người trẻ Hạ Tiểu Bạch này: “Được được được!”

“Cháu ép ông!” Ông lấy ra một mặt kim cương tuyệt đẹp từ trong túi.

Cái này vốn định tặng cho cháu gái Nhậm Sơ Tuyết, nhưng tiêu hơn năm trăm vạn của ông.

“Tôi lấy phần thưởng này làm gì!”

Hạ Tiểu Bạch nhìn mặt pha lê trong tay ông cũng cảm thấy đẹp.

Phía trên nạm một viên pha lê thật to, tổng thể óng ánh trong suốt, tỉnh xảo lại đẹp.

Thoạt nhìn chính là kiểu của con gái, nếu thắng được rồi tặng cho Thu Hi thì cô ấy nhất định rất thích.

Hạ Tiểu Bạch gật đầu: “Mặt pha lê này không tệ, có thể đi.”

Nhậm Thiên Tề hộc máu, thằng nhóc này cũng quá không có mắt đi! Pha lê!

Đây chính là kim cương hàng thật đúng giá có được hay không!

Ông thổi râu đá mũi nghiến răng nói: “Thế thì bây giờ chúng ta hãy bắt đầu đi!”

Ban đầu ông còn định nhường một chút chỉ bảo một chút người trẻ này.

Nhưng hôm nay ông thật sự tức giận, phải trực tiếp giết chết thằng nhóc thối này!

Bởi vì vừa rồi hai người Hạ Quang Thần và Nhậm Thiên Tề đã phá nát bàn cờ.

Cho nên Lý Tư Tư lấy ra một bộ cờ vây mới tinh.

Mọi người thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Tiểu Bạch, vẻ mặt khác nhau, họ cũng không cho là Hạ Tiểu Bạch có thể thắng.

Hạ Thiên Minh, Hạ Thiên Vũ chỉ hy vọng Hạ Tiểu Bạch không muốn thất bại khó nhìn như vậy.

Khuôn mặt đẹp của Lý Tư Tư làm ra biểu cảm cố gắng lên.

Nhậm Thiên Tề sờ râu nói: “Nói rõ trước, đã đi không hối hận!”

“Cũng đừng hồi cờ giống như ông nội cháu.”

Hạ Quang Thần nổi giận mắng: “Ông mới hồi cờ! Ông đây là mắt mờ hạ sai mà thôi!”

Hạ Tiểu Bạch khẽ mỉm cười: “Ông nội, không cần phải tranh luận.”

“Chúng ta làm một ván định thắng thua!”

Nhậm Thiên Tề ha ha cười nói: “cháu là người trẻ, ông cũng không bắt nạt cháu, trắng của cháu hạ trước đi!”

(nói rõ trước tôi không biết chơi cờ vây)

Hạ Tiểu Bạch xếp bằng ngồi dưới đất, eo thon thẳng tắp, ngón tay ngọc trắng như tuyết, cầm lên một quân cờ trắng đặt vào ngôi sao phía trên bên phải bàn cờ.

Nhậm Thiên Tề mở miệng nói: “Hạ sao trước, cách đi này bây giờ đã không lưu hành nữa.”

Hvx nói: “Những năm trước, bước đầu tiên hạ ngôi sao trong vòng cờ vây còn rất lưu hành.”

Nhậm Thiên Tề căn bản không xem Hạ Tiểu Bạch ra gì, cũng là cầm lên quân cờ đen từng bước theo sát.

Ông muốn cho Hạ Tiểu Bạch một cơ hội lấy hơi.

Thời gian theo đó trôi qua.

Nhậm Thiên Tề cũng cảm thấy có gì đó không đúng, bất luận mình đi như thế nào đều không thể giáng cho đối phương một đòn chí mạng.

Thầm nghĩ mình có chút khinh địch.

Nhưng ông rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng liếc nhìn Hạ Tiểu Bạch đối diện.

Chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Tiểu Bạch ngồi vũng đối diện, không nhanh không chậm.

Không hề thể hiện vẻ lo lắng nào cả, thoải mái giống như đã hoàn toàn làm chủ được ván cờ này.

Lại nửa tiếng sau…

Nhậm Thiên Tề đã đầu đầy mồ hôi, ông hơi lấy tay lau mồ hôi trên trán.

Quân cờ của bàn cờ treo lơ lửng trong tay suýt chút nữa run rẩy rơi xuống.

Hạ Tiểu Bạch khẽ mỉm cười nói: “Ông Nhậm, đến ông, còn không nhanh chút.”

Nhậm Thiên Tề có chút tức giận nói: “Người trẻ đẩy gì đẩy, ông chính là ông già chậm một chút cũng rất bình thường.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment