Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 477 - Chương 477: Ông Cụ Nhậm Một Khóc Hai Nháo Ba Treo Cổ

Chương 477: Ông Cụ Nhậm Một Khóc Hai Nháo Ba Treo Cổ Chương 477: Ông Cụ Nhậm Một Khóc Hai Nháo Ba Treo Cổ

Trải qua hơn mười phút suy nghĩ.

Nhậm Thiên Tề mới hạ quân cờ đen xuống.

Nhưng khi ông nhìn thấy khóe miệng đỏ hồng của người trẻ đối diện hơi nhếch lên, ngay lập tức cảm giác được có gì đó không đúng.

Đầu ngón tay trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch cầm lên một quân cờ trắng, đã treo lơ lửng hạ xuống vị trí cô muốn.

Nhậm Thiên Tề trừng to hai mắt kinh hô thành tiếng! “Đợi chút! Vừa rồi ông vô tình hạ Nhậm thôi!”

Hạ Tiểu Bạch nhấp một hớp trà thơm của Lý Tư Tư đưa tới: “Ông Nhậm, chúng ta đã nói đi rồi không hối hận mà.”

Nhậm Thiên Tề rất tức giận nói.

“Người trẻ, cháu không nói võ đức! Ông chính là ông già! Mắt mờ hạ sai không được sao.”

Mọi người xem cảnh đánh cờ này đều khẩn trương đến mức nín thở.

Họ đều nhìn ra được quân cờ trắng của Hạ Tiểu Bạch hạ xuống, ông Nhậm về cơ bản đã thua toàn bộ.

Hạ Tiểu Bạch sẽ không vì đối phương là ông cụ mà nương tay, cô chắc chắn không muốn bị điện giật.

Bàn tay ngọc chậm rãi hạ quân cờ trắng xuống.

Trong phút chốc! ! ! Toàn bộ quân cờ đèn trên bàn cờ bị những quân cờ trắng vây giết như gặp phải tuyết lở.

Đôi môi anh đào cô sâu kín nói: “Một bước đi Nhậm tất cả đều thua, đây đúng là chuyện khiến người ta đau lòng.

Nhậm Thiên Tề dường như trong chớp mắt đã già đi rất nhiều, eo cũng không thẳng nữa, vẫn là Nhậm Nhã Nhã ở bên cạnh đỡ ông.

Ông làm sao cũng không dám tin mình lại thua bởi một thằng nhóc tốc mộc chưa đủ không tới hai mươi tuổi

Hạ Quang Thần nhất thời không phản ứng kịp…

Cho đến khi Lý Tư Tư vỗ tay cười như chuông bạc nói: “Ông ngoại! Anh Tiểu Bạch thắng rồi!”

Hạ Quang Thần mới từ trong ván cờ được kéo ra, cũng lập tức ha ha cười to.

Quơ tay múa chân giống như một đứa trẻ nhận được kẹo!

“Ông Nhậm chó, ông thua rồi! Ông Nhậm chó, ông thua rồi!”

“Tiểu Bạch nhà tôi thắng hay!”

Lý Tư Tư ôm cánh tay Hạ Tiểu Bạch mỉm cười ríu rít nói.

“Anh Tiểu Bạch, anh quá tuyệt vời, lại có thể thắng ông cụ Nhậm.”

Hạ Thiên Minh, Hạ Thiên Hạo đều là tay cầm tay nhảy múa.

Hạ Thiên Hạo chính là một chân chó của nhân vật phản diện nhìn chủ nhân bị người khác đánh bại với biểu cảm không thể tin.

Bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch sờ đầu nhỏ của Lý Tư Tư.

“Chẳng lẽ em không biết anh có một danh hiệu gọi là Hạ Tiểu Bạch【Thắng thiên bán tử()】sao?”

(

)Thắng thiên bán tử(胜天半子 ): Không phục vận mệnh, chống mệnh trời, không tin vận mệnh mà tin vào chính mình.

“Nếu có thần thánh, anh cũng sẽ thắng thiên bán tử!”

Sắc mặt Nhậm Thiên Tề đỏ lên thành màu gan heo! “Ông đây không phục! Là ông khinh địch! Còn có chút mắt mờ!”

“Chúng ta chơi lại một ván!”

Hệ thống truyền tới âm thanh hoàn thành.

“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ: Khen thưởng một lần rút thăm trúng thưởng bí ẩn.”

“Ký chủ có muốn bắt đầu rút thăm trúng thưởng đại may mắn khiến người ta kích động không!”

Hạ Tiểu Bạch nghe được nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành truyền tới, cũng xem như là thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng không cần bị hệ thống chó điện giật không kìm được.

Còn rút thăm trúng thưởng thì cô phải về sân nhỏ từ từ nghiên cứu.

Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành.

Cô cũng không tiếp tục ý nghĩ cãi vã với ông cụ Nhậm.

Hạ Tiểu Bạch mỉm cười nhìn Nhậm Thiên Tề, thoạt liếc nhìn sắc trời bên ngoài đã mặt trời ngả về tây.

“Ông Nhậm, thời gian cũng không còn sớm, mọi người vẫn là ai về nhà nấy ăn cơm tối đi.”

Hạ Quang Thần cũng cười khà khà, vui vẻ đến mức giống như một đứa trẻ.

Không ngờ cháu gái bảo bối của ông còn là thiên tài cờ vây.

“Ông Nhậm chó vẫn là về nhà đi! Thua bởi Tiểu Bạch nhà tôi không mất mặt.”

“Nếu còn tiếp tục đợi sẽ bị giết đến xấu hổ.”

Lúc này Nhậm Thiên Tề đã hoàn toàn búi tóc, nếu không thắng Hạ Tiểu Bạch một lần.

Một đời rạng rỡ của ông sẽ bị phá hủy.

“Tôi không phục! Vừa rồi là tôi khinh địch, nếu tôi lại so với thằng nhóc này một lần nữa!”

Hạ Tiểu Bạch vẫn không mặn không nhạt nói: “Nhưng cháu đã đói rồi, cần ăn cơm.”

Nhậm Thiên Tề phất phất tay với Nhậm Phi Hồng: “Con đi mời đầu bếp tốt nhất của Toàn Tụ Đức tới nhà họ Hạ, tối nay tôi mời mọi người ăn vịt quay!”

Hạ Tiểu Bạch cũng có chút rung động, cô chưa từng ăn vịt quay Toàn Tự Đức.

Tuy bình luận trên mạng là khen chê không đồng nhất, nhưng cô đúng là muốn nếm thử.

“Lại thêm một trận nữa không phải là không thể.”

“Có thể đưa phần thưởng vừa rồi cho cháu trước được không.”

“Sau đó cần một phần thưởng khác.”

Ông cụ Nhậm giận đến mức đưa mặt dây chuyền kim cương cho Hạ Tiểu Bạch.

Đôi mắt đẹp của Hạ Tiểu Bạch lóe sáng nhìn mặt pha lê tinh xảo này.

“Đúng, đúng, dùng để tặng bạn chắc chắn là một món quà tốt!”

Nhậm Phi Hồng muốn mở miệng, con rể tương lai này dường như không quá hiểu biết với châu báu.

Đây chính là mặt dây chuyền kim cương hơn trăm vạn…

Hạ Tiểu Bạch cẩn thận bỏ vào trong ngực cười nói.

“Thế thì ông cụ Nhậm còn cần chuẩn bị một phần thưởng.”

Hạ Quang Thần khà khà nói tiếp: “Ông già Nhậm, tôi nhớ ông đã chụp một bộ《Bức tranh bốn đại mỹ nữ》của Đường Dần hai mươi năm trước.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment