“Trong tranh chính là Vương Chiêu Quân, một trong bốn đại mỹ nhân cổ đại, bây giờ ông còn treo trong phòng khách.”
“Sẽ dùng cái này làm phần thưởng, tôi rất thích.”
Nhậm Thiên Tề suýt chút nữa hộc máu… Đây chính là tâm can bảo bối của ông, là một trong bức tranh cổ thích nhất của ông.
Chính là bản chính của Đường Bá Hổ.
Không có bức tranh này thì gần như muốn nửa cái mạng của ông, ông Hạ chó đáng chết này!
“Cái đó! Có thể đổi cái khác được không!”
Hạ Quang Thần vỗ bờ vai thanh tú của Hạ Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, chúng ta vẫn là ăn cơm đi.”
“Tên này thoạt nhìn chính là không chịu thua.”
Hạ Tiểu Bạch khôn khéo gật đầu: “Cháu nghe ông nội.”
Nhậm Thiên Tề vội duỗi tay ngăn Hạ Tiểu Bạch đứng dậy rời đi: “Khoan đã! Ông đồng ý còn không phải…”
Nhậm Phi Hồng khuyên: “Ba! Tranh Vương Chiêu Quân đó chính là tình yêu đích thực của ba! xin nghĩ lại…”
Thật ra ông cũng có suy nghĩ nhỏ của mình, vì ông cũng thích bức tranh Vương Chiêu Quân đó…
Hạ Thiên Hạo nói với Nhậm Phi Hồng: “Cậu, cậu sợ gì…”
“Lần này ông ngoại toàn lực đối phó, chắc chắn sẽ không thua bỏi Hạ Tiểu Bạch!”
Nhậm Thiên Tề cũng hài lòng nhìn cháu ngoại của mình.
“Vẫn là Thiên Hạo nhà ông biết tài đánh cờ tuyệt vời của ông ngoại.”
Hạ Quang Thần trừng mắt liếc nhìn Hạ Thiên Hạo, Hạ Thiên Hạo cũng chỉ có thể rụt cái đầu lại không dám nói lời nào.
Lý Tư Tư rất nhanh đã dọn dẹp xong bàn cờ.
Ván cờ chính thức bắt đầu.
Lần này Nhậm Thiên Tề đánh đạt tới mười phần sinh lực: “Ông là ông già, ông đi trước!”
Hạ Tiểu Bạch vẫn hờ hững như thường: “Đương nhiên có thể.”
Ngón tay Nhậm Thiên Tề nhặt một quân trắng hạ ba ba lên bàn cờ.
Hạ Quang Thần cũng níu chặt chân mày: “Tiểu Bạch cẩn thận một chút, lần đầu tiên ông thấy ông già này hạ ba ba ngay từ đầu.”
Nhậm Thiên Tề khinh thường cười nói: Chỉ điểm kỹ năng đó của ông không xứng cho tôi dùng toàn lực!”
Hạ Quang Thần: “Ông!!!!!!”
Hạ Tiểu Bạch cũng không nhanh không chậm, ngón tay ngọc nhặt lên một quân cờ đen hạ xuống bàn cờ.
Thời gian đánh cờ của hai người cứ thế trôi qua…
Bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch khẽ che đôi môi anh đào ngáo một cái.
“Ông Nhậm, vịt quay đều nguội rồi, có thể nhanh một chút hay không?”
KTT mỉm cười nói: “Anh Tiểu Bạch, em cuộn lên, anh ăn đi.”
Hạ Tiểu Bạch sờ cái đầu nhỏ của cô ta, đôi môi anh đào khẽ hé mở cắn một miếng nhỏ.
Da thịt của vịt bên trong cuốn mềm giòn, dầu nhưng không mềm, nặc nhưng không xốp, còn có sợi cà rốt, sợi hành trắng, sợi dưa leo thấm tương ngọt vừa miệng.
Lý Tư Tư vui vẻ ăn tiếp một nửa mà Hạ Tiểu Bạch đã cắn qua, tiếp tục chuẩn bị cuốn vịt quay mới cho Hạ Tiểu Bạch.
Ông cụ Nhậm mặt đầy mồ hôi, mồ hôi đều chảy xuống nền…
Chính mình rõ ràng đã rất nghiêm túc dùng hết toàn lực.
Sao vẫn không phải là đối thủ của thằng nhóc Hạ Tiểu Bạch chưa mọc tóc này.
Nhậm Phi Hồng khuyên: “Ba nhận thua đi, ba không còn nữa rồi.”
Nhậm Nhã Nhã lấy ra dầu gió giúp ông thoa trán: “Ba bỏ đi, cơ bản không cùng cấp bậc.”
“Bỏ đi.” Nhậm Thiên Tề trực tiếp lật bàn cờ: “Trạng thái của ông không tốt! Lại thêm một ván nữa!”
Hạ Tiểu Bạch dụi mắt: “Ông còn phần thưởng gì?”
Nhậm Thiên Tề nghiến nghiến răng: “Ông còn có một bản sao《Tranh Tẩy Mã》của Phó Bão Thạch và Từ Bi Hồng cùng tạo nên, cũng giá trị nghìn vạn!”
Hạ Tiểu Bạch nghe giá trị nghìn vạn cũng tinh thần tỉnh táo: “Tư Tư chuẩn bị một bàn cờ mới đi.”
Lý Tư Tư rất nhanh đã lấy ra một bàn cờ mới.
Lần này, bế tắc của Nhậm Thiên Tề đến nhanh hơn, không tới nữa tiếng ông đã bất động…
Cuối cùng Nhậm Thiên Tề một khóc hai nháo ba treo cổ được người đưa lên Rolls Royce.
“Đừng! Ba vẫn có thể tới một câu với Hạ Tiểu Bạch! ! !”
“Ba đừng ồn ào nữa, ba có thua sạch nhà họ Nhậm cũng không thắng được Tiểu Bạch nhà người ta.”
Hạ Quang Thần hô lớn: “Nhớ đưa《Tranh Tứ Đại Mỹ Nữ》và《Tranh Tẩy Mã》đến nhà họ Hạ của tôi!”
Ông vuốt râu cực kỳ vui vẻ: “Tiểu Bạch, ông nội đúng là yêu cháu chết mất thôi!”
Hạ Tiểu Bạch cũng nhẹ nhàng mỉm cười: “Ông nội vui là được rồi!”
Nhậm Sơ Tuyết ở nhà một một mình có chút lo lắng chờ đợi.
Hôm nay ông nội và ba đến nhà họ Hạ đính hôn cho cô ta và Hạ Tiểu Bạch.
Đã mười giờ tối rồi mà tại sao cô, ba, ông nội vẫn chưa về.
“Cô chủ Sơ Tuyết, gia chủ, họ đã về.” Một người làm nói.
Đầu ngón tay Nhậm Sơ Tuyết giữ chiếc váy bước tới phòng khách một cách thành thực.
Vừa định hỏi ba, Hạ Tiểu Bạch là người thế nào.
Đã phát hiện ông nội rất đau lòng ra hiệu cho người làm tháo《Tranh Tứ Đại Mỹ Nữ》,《Tranh Tẩy Mã》của Vương Chiêu Quân trong trong phòng khách xuống.
Trong mắt ông nội đều miễn cưỡng! Dùng tay đấm ngực… Kêu khóc thảm thiết.
“Tranh thư pháp của tôi… Ông đây không bỏ được các ngươi…”??o()?o
Đây chính là tâm can bảo bối của ông nội! ! !
Cô ta nhớ ông nội đã treo trong phòng khách từ lâu.
Một ý tưởng không tốt xuất hiện trong đầu cô! Chẳng lẽ nhà họ Nhậm của họ phá sản!
------
Dịch: MBMH Translate