Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 479 - Chương 479: Khai Mạc Cuộc Thi Chọn Thiên Kim

Chương 479: Khai Mạc Cuộc Thi Chọn Thiên Kim Chương 479: Khai Mạc Cuộc Thi Chọn Thiên Kim

Nhậm Sơ Tuyết liền vội vàng bước tới dùng bàn tay ngọc trắng như tuyết đỡ ông nội mình, đôi lông mày như than hơi nhíu lại hỏi.

“Ông nội! Nhà chúng ta sao thế!”

“Sao ông phải tháo những bức tranh thư pháp mình yêu thích nhất xuống! ! !”

“【Tranh Tẩy Mã】này chính là vận mệnh của ông…”

Ông cụ Nhậm nhìn cháu gái bảo bối của mình lại ủy khuất hu hu nói: “Thua sạch, thua sạch rồi…”

Lại kêu khóc đấm ngực giậm chân: “... Tranh thư pháp bảo bối của ông!”

Nhậm Nhã Nhã nhìn dáng vẻ ba mình mất mặt trước mặt tiểu bối giống như một đứa trẻ.

Bà cũng không khỏi đỡ trán mà nhìn.

Nhậm Sơ Tuyết trợn to đôi mắt đẹp: “Ông nội, không phải mọi người đến nhà họ Hạ sao? Chẳng lẽ đi đánh cược đều thua nhà họ Nhậm ra ngoài?”

Nhậm Phi Hồng bất lực nói: “Nếu không phải là ba và cô con kéo ông cụ lại, sợ rằng thật sự sẽ thua nhà họ Nhậm ra ngoài.”

“Nhưng mà không sao, chỉ là thua vài bức thư pháp của ông nội con mà thôi…”

Trong khi nói ông ta còn nhìn bức tranh mỹ nhân của【Vương Chiêu Quân】đó đầy miễn cưỡng.

Đây chính là bản chính của Đường Bá Hổ…

Nhậm Sơ Tuyết nghe được lời của ba, đôi môi anh đào mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta còn tưởng rằng nhà họ Nhậm thua sạch.

Đôi mắt đẹp xanh dương như băng của cô ta nhìn cô Nhậm Nhã Nhã kỳ lạ hỏi?

“Cô, không phải mọi người đến nhà họ Hạ đính hôn cho cháu và Hạ Tiểu Bạch đó sao?”

“Sao ông nội thua tranh thư pháp yêu thích ra ngoài vậy?”

Nhậm Nhã Nhã cũng không biết nên nói thế nào: “Ông nội cháu chính là thua bởi Hạ Tiểu Bạch.”

“Suýt chút nữa đều thua sạch quần lót.”

“May mà cô và ba con kéo ông ấy lại…”

Đôi chân mày như than của Nhậm Nhã Nhã càng nhíu chặt hơn: “Chẳng lẽ Hạ Tiểu Bạch đó còn là tay cờ bạc?”

“Con gái sẽ không đính hôn với kiểu quỷ đánh cược đâu!”

Nhậm Phi Hồng cực kỳ hài lòng với Hạ Tiểu Bạch, bất luận là ngoại hình hay là tài nghệ đều là hạng nhất.

Nếu có thể làm con rể của mình thực sự tốt vô cùng.

Ông ta vội nhìn con gái nói: “Đừng nghĩ bậy.”

“Hạ Tiểu Bạch thật sự là một người trẻ tài năng, vẻ bề ngoài đẹp khôi ngô.”

“Không chỉ có trình độ kỹ năng đánh cờ nhuần nhã mà còn rất giỏi.”

“Ông nội con là thua cờ vây bởi Hạ Tiểu Bạch nhà người ta, thua liền mấy ván mới thua tranh thư pháp yêu thích ra ngoài.”

Nhậm Sơ Tuyết cũng rất ngạc nhiên, cô ta biết tài đánh cờ của ông nội giỏi đến mức nào.

Sở thích cờ vây của mình cũng bị ông nội ảnh hưởng.

Trình độ cờ vây cũng đạt tới trình độ nghiệp dư cấp 8.

Một lần giành được quán quân trong giải đấu nghiệp dư toàn quốc, điều này đều không thể không có chỉ điểm của ông nội.

Nhậm Sơ Tuyết không dám tin hỏi: “Ông nội là tuyển thủ chuyên nghiệp cấp chín, sao có thể thua bởi Hạ Tiểu Bạch đó chứ?”

Nhậm Phi Hồng nhún vai: “Không gì là không thể, ông nội của con đã già, sớm đã không còn phong độ năm đó…”

Nhậm Thiên Tề tát một cái!: “Ông đây nhịn con lâu rồi! Từ lúc bắt đầu đã nguyền rủa ông đây thua!”

Nhậm Phi Hồng( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄皿 ̄///)Nhậm Thiên Tề.

“Ba chuyển tranh thư pháp đi đều là lỗi của con!”

Nhậm Phi Hồng bụm mặt nhanh chóng trốn sang một bên.

“Ba, ba vẫn nên chấp nhận sự thật đi… Khoogn có gì mất mặt…”

Nhậm Thiên Tề cầm ghế đẩu bên cạnh lên: “Coi chưng ông đây quất con! ! !”

Nhậm Nhã Nhã cũng không đành nhìn tiếp được: “Sơ Tuyết, chúng ta về phòng đi.”

“Hôm nay chúng ta ngủ chung.”

Khuôn mặt tuyệt đẹp của Nhậm Nhã Nhã cũng khẽ gật đầu.

“Đã lâu rồi, cháu và cô Nhã Nhã ngủ chung.”

Hai người phụ nữ trở về phòng tắm rửa xong.

“Dáng người Sơ Tuyết ngày càng đẹp, cảm giác cũng là hạng nhất, quả nhiên là thay đổi tuổi mười tám.”

“Cảm giác của cô cũng không tệ, vẫn giống như trước.”

Nhậm Nhã Nhã kéo mái tóc dài màu vàng của Nhậm Sơ Tuyết, cầm máy sấy tóc.

“Đúng rồi Sơ Tuyết, không phải cháu đã nói muốn học đàn tranh đúng không? Cứ để cho Tiểu Bạch dạy cho cháu.”

“Hôm nay cô, ba và ông nội của cháu rất may mắn bảo Tiểu Bạch đánh một bài bằng đàn tranh.”

“Gảy đàn của thằng bé thật sự rất tuyệt vời dễ nghe.”

“Chẳng trách, ngay cả con bé nhà học Đông Phương đều bị nghệ thuật đánh đàn của thằng bé thuyết phục.”

Hạ Sơ Tuyết phồng má hồng lên nũng nịu nói.

“Cô! Đính hôn nóng xong chỉ là kế hoãn binh.”

“Cô làm sao cũng khuyên cháu ở bên Hạ Tiểu Bạch đó.”

“Dù sao trong lòng cháu chỉ có Vương Hạc, cũng đừng nhắc tới Hạ Tiểu Bạch gì đó.”

Nhậm Thiên Tề bất lực nói: “Được được được, đều nghe Tiểu Tuyết nhà cô, cháu thích thì tốt không phải sao.”

Bề ngoài là chiều lòng người khác với Nhậm Sơ Tuyết.

Nhưng nội tâm Nhậm Nhã Nhã đã nghĩ làm thế nào gạo nấu thành cơm Hạ Tiểu Bạch và Nhậm Sơ Tuyết.

Chuốc say hai người khóa vào một phòng?

Một người khôi ngô, một người xinh đẹp động lòng người.

Đều là giá trị nhan sắc hạng nhất, ở trong một căn phòng không xảy ra chút chuyện gì đó không thể diễn tả bà cũng không tin!

Kế hoạch thông qua!

Tìm một cơ hội hẹn hai người ra ngoài gặp mặt.

Mọi người đồng mưu chuốc say hai người khóa kín trong một phòng!

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment