Dưới làn gió giữa hè, những nếp váy đung đưa cùng muôn vàn sợi tóc đen khiến trái tim người ta loạn nhịp.
Làn da trắng như tuyết và trong suốt như pha lê của người đẹp phản chiếu ra vầng hào quang quyến rũ dưới ánh mặt trời.
Hương thơm bay trong gió, tươi mát lại say đắm lòng người.
Mùi thơm quá, đó là hoa dành dành. Hương thơm khiến người ta say ngay khi ngửi thấy.
Đừng nói là con trai.
Ngay cả mấy cô gái cũng không thể kiềm chế được đôi chân của mình khi nhìn thấy.
Tất cả bọn họ đều có cảm giác muốn tiến lên ôm chặt tiểu tiên nữ này vào lòng để yêu thương.
"Cô ấy là thiên kim nhà nào thế, xinh đẹp như vậy không lẽ không có chút tiếng tăm nào!?"
"Không biết, đây là lần đầu tiên trên đời tôi thấy một người xinh đẹp đến thế."
"E là chỉ có tiên nữ trên thiên đình mới có thể so sánh được?"
"Nhìn kìa, hình như cô ấy đang đi tới chỗ của nhà họ Hạ và họ Nhậm."
"Các người nói cô ấy không phải nhà họ Hạ vậy chắc là họ Nhậm rồi."
"Nhà họ Hạ? Không thể nào... Nếu cô ấy là thiên kim nhà họ Hạ thì tôi đứng ị ngược cho xem.”
"Này, đứng chổng ngược ị có hơi quá không, nếu cô ấy là thiên kim nhà họ Hạ.”
"Tôi sẽ ăn hết đống phân cậu ị ngược luôn.” Một công tử nào đó ngẩng đầu lên khinh thường kiêu ngạo nói.
"Không cần đoán, chắc chắn là nhà họ Nhậm, không hổ là nhà họ Nhậm nhiều mỹ nhân."
"Thế mà còn giấu một người xinh đẹp hơn Nhậm Sơ Tuyết."
Trên sân khấu, Nhậm Phi Hồng cũng vỗ vai Nhậm Thiên Tề cười nói.
"Cha, cha mạnh vậy, thân thể còn ngon lành quá, cô ấy là con riêng ở ngoài của cha hả?"
Đôi mắt xanh như băng của Nhậm Sơ Tuyết nhìn qua phía người đẹp trong làn váy xanh kia, cô ấy cũng tán thưởng không thôi, đúng là xinh đẹp thật.
Ngay cả mỹ nhân như cô cũng tự thấy không bằng.
Nhậm Thiên Tề cạn lời, sự thật muốn tát vào mặt đứa con trai ngu ngốc này một cái: "Cha cậu là thứ thế sao!" (?°?д°)
Nhậm Phi Hồng rụt rụt đầu: "Có lẽ..."
Nhậm Thiên Tề ở bên kia lăm lăm cầm cây chổi đi tới chuẩn bị làm một trận ra trò.
Nhậm Phi Hồng sợ đến nổi trốn sau lưng con gái mình.
“Nếu không phải người nhà họ Nhậm mình thì chẳng lẽ là người nhà họ Hạ sao? Chắc chắn là không thể nào, haha "
Trong lúc mọi người còn đang đoán xem đây là thiên kim nhà nào.
Mỹ nhân váy xanh bước đi với đôi chân mảnh khảnh đã bước đến trước mặt Hạ Quang Thần.
Một cơn gió khẽ lướt qua trên mặt cô ấy khiến sợi tóc bay phấp phới. Hạ Tiểu Bạch cười nhẹ như cất chứa một khí chất siêu phàm.
"Thưa ông nội, con mới đến."
Hạ Quang Thần nhìn mỹ nhân tuyệt thế Hạ Tiểu Bạch ở trước mặt, mặc dù cô chỉ mặc một chiếc váy màu xanh lá cây đơn giản.
Nhưng chỉ cần cô vừa đứng ở đó là đã lộ ra vẻ vừa thoát tục vừa quyến rũ khó tả.
Thậm chí hôm nay ông còn cảm thấy cháu gái mình có chút phiêu phiêu như tiên khí, không nhiễm chút hơi thở trần tục nào.
Toàn thân tỏa ra ánh hào quang vô tận, lại càng khiến cô trở nên xinh đẹp hơn.
Thật đúng là một tiên nữ không dính khói lửa trần tục.
Hạ Vũ và Hạ Minh đứng ở một bên mà khóe miệng đã muốn nhếch lên đến mang tai!(  ̄⊿ ̄)
Ai nói nhà họ Hạ không có thiên kim nào? Có thấy chưa! Đẹp như tiên này!
Hạ Văn Xuyên và Hạ Văn Niên cũng không khá hơn là bao, khóe miệng cũng đã lên đến tai rồi ( ̄⊿ ̄)
Xác ướp: Oa oa oa
Hạ Thiên Hạo???????? Chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi là ai, tôi đang ở đâu vậy?
Nhà họ Hạ có tiên nữ như này lúc nào vậy?
Chẳng lẽ là con riêng của ông nội sao?
Lúc này, cổ anh ta đã bị mấy người Vương Đông Hải lắc mạnh.
“Chết thật! Các người thấy chưa, tiên nữ kêu ông Hạ là ông nội kìa?"
“Hạ Thiên Hạo, cậu hay lắm, giấu một em gái xinh đẹp như tiên vậy mà không nói cho anh em biết."
Hạ Thiên Hạo giẫm một cái lên chân Vương Đông Hải khiến anh ta kêu oai oái.
“Mẹ! Anh đây còn không biết mình có em gái đẹp như tiên lúc nào đấy.”
“Còn dám nhéo tôi, tôi đạp chết cậu!”
Hạ Quang Thần vuốt chòm râu dê vừa lòng mà gật đầu liên tục: "Được được được, cháu gái ngoan của ông.”
"Phụt!!!!” Nhậm Thiên Tề ngậm trà trong miệng sửng sốt đến năm sáu giây... Rồi mới phun ra.
Anh ta dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn mỹ nhân xinh đẹp như tranh ở trước mặt.
Sau đó lại nhìn qua Hạ Quang Thần.
"Tên họ Hạ kia…… Con bé.........Con bé là cháu gái của ông sao."
"Không thể nào!!!!”
Hạ Quang Thần nhếch miệng: "Không phải cháu gái ta thì chẳng lẽ là cháu gái ông à, mở to mắt mà nhìn đi, con bé chính huyết mạch của nhà họ Hạ tôi đấy.”
Nhâm Thiên Tề đứng bật dậy: “Đồ xảo trá! Ông cầu cứu bên ngoài đúng không! Hàng họ nhà họ Hạ các ông có gì thì cả Yến Kinh này đều biết."
"Dòng tộc toàn gay lọ, mấy trăm năm đều không sinh ra được một đứa con gái.”
"Bây giờ thế nào mà phọt ra được một đứa cháu gái đẹp như tiên vậy.”
Hạ Quang Thần cũng đứng lên giơ tay vỗ lên bàn một cái, cũng không thèm nhịn Nhậm Thiên Tề chút nào.
------
Dịch: MBMH Translate