Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 489 - Chương 489: Cháu Là Hạ Tiểu Bạch!

Chương 489: Cháu Là Hạ Tiểu Bạch! Chương 489: Cháu Là Hạ Tiểu Bạch!

"Cháu gái ngoan của ông, nói cho tên họ Nhậm này nghe cháu là ai?”

Gót sen của Hạ Tiểu Bạch chầm chậm bước tới trước mặt Nhậm Phi Hồng, cô cũng hơi khom người cười nhẹ, xinh đẹp vô ngần.

“Ông nội Nhậm ơi, ông không biết cháu là ai thật sao? Nói ra thì cháu với ông cũng tính là bạn cũ đó.”

Nhậm Thiên Tề sửng sốt… Bạn cũ?

Ông càng nghiêm túc nhìn cô gái xinh đẹp duyên dáng trước mặt này… Đúng là có hơi quen mắt…

Đối phương thanh lịch và tao nhã, gương mặt đầy vẻ trầm lặng và cao nhã, khí chất vừa cổ điển lại vừa thoát tục!

Quả là thoát tục thật, giống như là tiên nữ trong tranh bước ra.

Nhậm Phi Hồng đã hoàn toàn bị thiếu nữ này mê mẫn rồi,.

Cho đến khi Nhậm Sơ Tuyết dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhéo eo ông, nũng nịu nói: "Cha..."

Nhậm Thiên Tề lau mắt, lắc đầu: "Xin lỗi cháu, có lẽ là ông cháu ta chưa từng gặp nhau."

Đầu ngón tay Hạ Tiểu Bạch kéo ra mấy mấy sợi tóc đen dính trên khóe miệng ra, môi anh đào khẽ mở.

"Mấy bức tranh, ông cụ Nhậm thua cháu chẳng lẽ ông không nhớ sao?"

"Đường Bá Hổ [Tranh Tứ Đại Mỹ Nhân], [Tranh Tẩy Mã] các loại..."

Nhậm Thiên Tề sửng sốt! Trợn to mắt!!!!

Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao mình thấy cô gái này quen quen.

"Cháu… Cháu là… Cháu là Hạ Tiểu Bạch!!!!"

Nhậm Thiên Tề ôm ngực, ông có cảm giác như chịu không nổi kích thích như vậy.

Ông có cảm giác mình bị chơi rồi…...

Tên họ Hạ này biết rõ là Hạ Tiểu Bạch là nữ mà còn muốn đính hôn với Sơ Tuyết của ông, vậy chẳng phải là muốn chơi ông à?

Mất trắng 50 triệu của hồi môn, ông không nghĩ là Hạ Quang Thần sẽ trả lại cho mình.

Tiền không phải là vấn đề nhưng vấn đề là thể diện!

“Tên họ Hạ này thật nham hiểm!!!!”

Nhậm Phi Hồng cũng sững sờ tại chỗ nhìn chằm chằm thiếu nữ đẹp như tiên ở trước mặt.

"Cháu... Cháu là Tiểu Bạch thật sao?"

Hạ Tiểu Bạch ngước mắt lên mỉm cười ngọt ngào với ông, gió nhẹ lay động mái tóc đen của cô, đẹp đến mức giống như không phải người thường nhưng lại sờ sờ ngay trước mặt.

"Chú Phi Hồng, cháu đúng là Hạ Tiểu Bạch."

"Mấy ngày trước, cháu còn ở trong sân chơi một bản đàn tranh Nhã Nhã Tam Nương cho chú đấy."

Giọng nói thanh thúy dễ nghe, trong trẻo lại ngọt ngào.

Nhậm Phi Hồng nhìn thiếu nữ nở nụ cười ngọt ngào, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, đồng tử như lớp kính phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ.

Ngay cả ông cũng không cưỡng lại được mà muốn có mùa xuân thứ hai với cô gái này.

Ông chỉ ngơ ngác nói: "Được… Được được."

Nhậm Thiên Tề nhảy dựng lên vỗ thẳng vào đầu chó của con mình một cái.

“Cái thằng này, muốn chui háng hả?”

Nhậm Phi Hồng mới chợt nhớ ra cha mình và ông Hạ đang đánh đố nhau.

Bên thua không những phải chui háng mà còn phải bắt chước tiếng chó sủa.

Mà là chủ gia đình còn phải tụt quần ra trận.

Vốn ông cũng không mắt gì đến chuyện này, dù sao ông cũng biết hàng họ nhà họ Hạ có gì.

Nên cứ nghĩ trận này sẽ thắng chắc.

Nhưng bây giờ, nửa đường lại xong ra một Trình Giảo Kim…… Ừm, không đúng... Là một tiên nữ xinh đẹp mới đúng.

Đặt một dấu chấm hỏi to đùng vào trận tất thắng của mình?

Tuy cô con gái Nhậm Sơ Tuyết của ông cũng vô cùng xinh đẹp.

Nhưng đứng cạnh Hạ Tiểu Bạch... sự đối lập lại lộ ra.

Bất kể ngoại hình hay dáng người, Nhậm Sơ Tuyết đều không bằng Hạ Tiểu Bạch.

Có thể nói Nhậm Phi Hồng chưa bao giờ nhìn thấy một thiếu nữ quốc sắc thiên hương như vậy.

Vừa trong sáng vừa quyến rũ, thơ ngây nhưng lại đầy mê hoặc.

Hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau lại được kết hợp một cách hoàn hảo và khéo léo.

Chiếc váy xanh lơ càng tôn lên trọn vẹn vóc dáng yểu điệu của cô, mái tóc dài mượt mà, đồi núi trêu ngươi và đôi chân siêu dài. Đây đúng là nữ thần mà cánh mày râu mơ ước.

Hạ Quang Thần cố đè xuống khóe miệng sắp lên đến tận mang tai.

Ông thoải mái cười lớn ha ha nói.

"Tên họ Nhậm kia, ông phục chưa, thế nào cháu gái nhà tôi đẹp hơn cháu gái nhà ông đúng chưa?”

"Vậy còn sững sờ cái gì nữa, nhanh quỳ xuống chui qua háng tôi đi.”

Sau đó ông nhìn Nhậm Phi Hồng: "Phi Hồng à, không phải chú Hạ ác độc gì đâu."

"Nhưng đây là cha cháu đề ra. Nên thua rồi phải trói lại chui háng."

"Cháu chuẩn bị ngậm quần và học chui háng như chó đi."

"Thích quần ai cứ đi, chú lấy giúp cháu, ông cụ được không?"

Ánh mắt Nhậm Phi Hồng cứ như vô tình lại cố ý nhắm vào Hạ Tiểu Bạch, chỉ nhìn mỗi đường cong yểu điệu trên mông cô là đã nuốt nước miếng mấy lần.

Nếu… Cũng không phải là không được.

Một lúc lâu sau ông lại lắc lắc đầu.

Mình đường đường là người đứng đầu nhà họ Nhậm sao có thể có ý nghĩ tục tĩu như vậy!

Hạ Quang Trần cũng phát hiện thấy ánh mắt Nhậm Phi Hồng rơi vào người Hạ Tiểu Bạch.

Xuýt nữa ông đã đá vào một cái quát thẳng mặt.

"Đồ khốn! Dám để ý tới Tiểu Bạch của tôi."

Nhậm Sơ Tuyết cũng khẽ cau mày liễu, thất vọng nhìn về phía cha mình, không ngờ cha mình lại là người hèn hạ đến thế.

"Cha! Đừng mất bình tĩnh." Cô nhỏ giọng nhắc nhở.

Khi Nhậm Phi Hồng bị con gái nhìn như vậy, ông cũng đành mặt dày nói.

"Mọi người đừng hiểu lầm! Tôi là người thế này sao?”

Hạ Quang Trần bĩu môi: “Đúng thế còn gì."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment