Nhậm Phi Hồng ho khụ khụ nói: "Tôi đang suy nghĩ, Hạ Tiểu Bạch thật sự là huyết mạch của nhà họ Hạ các ông sao?"
"Có lừa gạt người ta không đấy!”
Nhậm Thiên Tề cũng lớn tiếng nói: "Đúng vậy!”
"Thoạt nhìn có vẻ như là cứu viện ở bên ngoài, chứ căn bản là không phải từ nhà họ Hạ các người!"
Nhậm Phi Hồng vừa nói ra, những người xung quanh đã châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao.
"Đúng đúng, mấy trăm năm nay nhà họ Hạ đều không có một đứa con gái nào, sao đột nhiên lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp như tiên nữ vậy?"
"Tôi nghĩ chắc chắn là nhà họ Hạ không biết kiếm đâu ra một cô gái, nhưng mà đúng đẹp thật, đẹp như vô thật."
“Tôi cũng nghĩ vậy, một tên học dở đột nhiên lại giỏi thì ai mà tin cho được?!"
“Nếu tìm một cô có ngoại hình thường thường thì tôi còn tin."
"Còn mỹ nhân đẹp như tiên nữ này tôi chắc chắn không phải là huyết mạch của nhà họ Hạ."
Nhậm Thiên Tề nghe phía dưới thảo luận cũng đồng tình với ý kiến này.
Quang cảnh này, hết mưa rồi, ông cảm giác mình có thể làm lại rồi.
Ông khinh thường nhìn Hạ Quang Thần.
"Sao? Không nói chuyện nữa à? Bị mọi người vạch mặt nên không còn gì để nói sao?”
Hạ Quang Thần không hề lo sợ, từ đầu ông đã biết Nhậm Thiên Tề sẽ chơi xấu.
Cho nên trước đó ông và Hạ Tiểu Bạch đã chuẩn bị xong xuôi, với cả bản thân Hạ Văn Hải cũng tự đi kiểm tra báo cáo.
"Văn Xuyên, lấy kết quả xét nghiệm của cha với Tiểu Bạch đến đây, với cả xét nghiệm ADN với Văn Hải nữa."
"Cha muốn tên họ Nhậm này phải tâm phục khẩu phục chui háng."
Hạ Văn Xuyên đã sao chép hai bản báo cáo xét nghiệm ra mấy chục bản.
"Thiên Minh và Thiên Vũ, hai đứa phát ra đi."
“Để mấy người này mở to mắt xem, Tiểu Bạch có phải là người nhà họ Hạ chúng ta không!"
Chỉ trong vài phút, các bản sao trong tay họ đã bị giật đi.
Bản gốc thì đưa cho Nhậm Thiên Tề và cha con Nhậm Phi Hồng.
Những người phía dưới đọc xong lại bắt đầu thì thầm.
Hạ Thiên Hạo nhìn bản sao trong tay cảm thấy đầu mình có hơi trống rỗng…
Hạ Tiểu Bạch có quan hệ máu mủ với ông nội thật, và cũng là con gái ruột của chú hai!!!!
Nói cách khác thì Tiểu Bạch là em họ mình???
Mình còn có em gái sao!!!!!
Nhớ lại từng cảnh anh bắt nạt em họ Tiểu Bạch, suýt chút nữa anh đã muốn ngất đi.
Anh còn ném thẳng sô cô la của em gái Tiểu Bạch đưa cho xuống đất.
Cuối cùng Tiểu Bạch còn lặng lẽ nhặt lên, thổi sạch rồi đặt trước cửa nhà.
Nghĩ đến đây, Hạ Thiên Hạo đã thẳng tay tát mình một cái.
Mày không phải là người mà.
Lại bạch bạch bạch tát mình mấy cái.
Vương Đông Hải và Lý Mộc Dương nhìn bộ dáng của anh ta cũng bán tín bán nghi.
"Thiên Hạo, cậu nên vui mới đúng chứ hả?”
“Có một em gái xinh đẹp như tiên nữ thế, sau này dẫn em gái đi dạo phố chắc sẽ ngầu lắm, vậy còn khóc cái gì hả?"
“Ôi, hóa ra là anh rể của tôi, sau này xin hãy giúp đỡ nhiều hơn." Vẻ mặt Đông Phương Hàn nịnh nọt nắm lấy tay Hạ Hạo.
Lý Mộc Dương cũng nắm lấy cái tay còn lại của Hạ Hạo.
"Anh rể! Từ nay chúng ta đã là anh em rồi! Là bạn bè đi với nhau cả đời đấy!” Vương Đông Hải nhìn Lý Mộc Dương: “Không phải cậu nói Sơ Tuyết mãi mãi là nữ thần trong lòng cậu sao?”
Lý Mộc Dương gật đầu: “Không sao hết, Sơ Tuyết là nữ thần trong lòng tôi mà Tiểu Bạch cũng là nữ thần trong lòng tôi luôn.”
“Ổn không đấy?”
Hạ Hạo đá văng bọn họ ra: “Em gái của tôi các cậu xứng sao!!!!”
Bất chợt, trong đám người có người thét to lên.
“Vừa nảy có một anh bạn nói tiên nữ váy xanh là người nhà họ Hạ thì sẽ trồng chuối ị phân."
"Là anh hả?” Mấy người kéo một thanh niên lại hỏi!
Tên công tử vội giải thích: “Tôi là người muốn ăn phân tên kia trồng chuối ị ra… Trừ khi anh ta kéo tôi thì không ăn được."
Mấy người gật đầu: "Được rồi, trói tên này lại cái đã! Chúng ta cùng nhau bắt tên vừa nảy nói trồng chuối ị phân lại.”
Nhậm Thiên Tề yếu ớt ngồi trên ghế, rồi Nhậm Sơ Tuyết chợt vỗ vỗ tay ông.
Ông cắn răng nói: "Tục ngữ nói, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị."
"Sắc đẹp cũng không có nhất hạng, tôi vẫn thấy cháu gái yêu quý của tôi đẹp hơn một chút."
Hạ Quang Thần nhìn Nhậm Thiên Tề đến lúc này còn đang cãi bướng, đã đi ngay đến trước mặt ông ta lật ghế.
"Tên họ Nhậm kia, ông có chui hay không?"
"Lần trước tôi cũng mặc quần cộc nhảy ở quảng trường.”
"Tôi chỉ bảo ông chui háng sủa tiếng chó thôi, cũng đâu có quá đáng đâu?
Nhậm Thiên Tề hất râu khịt mũi: “Ông đây còn chưa có thua đâu! Cái này đâu chỉ so sắc đẹp mà cả tài năng nhé.“
“Thiên kim đại tiểu thư thì tất nhiên phải tài mạo song toàn rồi.”
Các cố cụ khác cũng gật đầu.
Ông cụ Lý, Lý Kiến Nguyên nói: “Vẻ đẹp là ưu thế bẩm sinh nhưng không có nghĩa là nội tại người con gái đó cũng ưu tú.”
“Hay là để Hạ Tiểu Bạch và Nhậm Sơ Tuyết biểu diễn tài năng cho toàn thể mọi người ở đây đánh giá được không?"
Ông ta vừa nói xong.
Nhóm thiếu gia ở dưới đều không nhịn được mà ngao ngao kêu lên.
Hai mỹ nhân cực phẩm cùng biểu diễn trên một sân khấu, vậy thì thực sự là mãn nhãn đây.
Hạ Quang Thần liếc nhìn Hạ Tiểu Bạch một cái, Hạ Tiểu Bạch khẽ gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề gì.
Ông hừ lạnh một tiếng: "Thi thì thi, cũng không biết là ai bại trận cờ vây dưới tay Tiểu Bạch của tôi."
Gương mặt già nua của Nhậm Thiên Tề có hơi nhịn không được: "Đương nhiên là không thể thi cờ vây ở đây."
------
Dịch: MBMH Translate