Chợt ông nghĩ đến cháu gái mình chơi piano rất tốt.
Rồi ông vội nói: “Vậy thi piano đi, tôi với ông cược thêm chứ hả?”
“Nếu lần này tôi thua, tôi làm ngựa cho ông ngồi!”
Nhậm Thiên Hồng ở một bên kéo ông lại.
Nhậm Phi Hồng đã từng nghe Hạ Tiểu Bạch chơi đàn tranh, trình độ kia chắc chắn là cao thủ.
Cho dù Nhậm Sơ Tuyết là con gái của ông thì ông cũng không có tự tin.
"Cha, cha nghĩ kỹ đã!"
Lúc này Nhậm Thiên Tề cũng không thể suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Để ông chui háng sủa như chó thì thà giết ông còn hơn.
Đây có thể là sự điên rồ cuối cùng của việc cá cược chó má này.
Hạ Quang Thần cũng đang suy nghĩ.
Ông chỉ nghe Hạ Văn Xuyên nói Tiểu Bạch chơi đàn tranh rất được nhưng lại chưa từng nghe đến piano nên không dám đưa ra quyết định.
Hạ Tiểu Bạch khẽ cười nói: “Ông nội, con không thành vấn đề.”
Bây giờ ở đây gần như là tất thảy những gia tộc giàu có hàng đầu Hoa Hạ.
Nếu có thể phát triển nghệ thuật trà đạo của mình tại đây thì lại quá tuyệt vời.
Hạ Quang Thần nhìn cháu gái yêu của mình nói không vấn đề gì.
Ông cũng hừ lạnh với Nhậm Thiên Tề một tiếng: "Được!"
"Thấy bộ dạng cầu xin của ông tội quá nên tôi cho lão già ông thêm một cơ hội cuối cùng."
Nhậm Phi Hồng đã chuẩn bị lẻn đi.
Nhưng khi ông quay người lại đã nhìn thấy Hạ Văn Xuyên và Hạ Văn Niên.
"Anh Phi Hồng, anh đi đâu đấy? Muốn chạy trốn hả?"
Nhậm Phi Hồng lau lau mồ hôi trên trán nói: "Tôi muốn đi vệ sinh thôi."
Hạ Văn Xuyên gật đầu: "Anh em tôi đi với anh nhé!"
Nhậm Phi Hồng nhìn hai anh em nhà họ Hạ ở hai bên trái phải của mình. Mặt mày lộ ra vẻ cười bỉ xấu xa.
Vốn là có chút nước tiểu cũng muốn nín lại luôn.
"... À chợt tôi không muốn đi vệ sinh nữa" o(╥﹏╥)
Đôi mắt trong như băng của Hạ Tiểu Bạch nhìn qua Nhậm Sơ Tuyết.
Đây chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng gọi.
Dù đó là đôi mắt xanh lạnh lùng hay mái tóc dài vàng óng, hay là dung nhan tuyệt đẹp đều đẹp đến nổi không rời mắt.
Nhất là giữa cái cau mày và nụ cười của cô ấy toát lên một sự cao quý khó tả.
Cơn gió lành lạnh thổi qua cơ thể yểu điệu của cô ấy. Một sợi tóc vàng bên hông bay phấp phới bên eo lại hơi khoe khéo ra vòng eo thon thả.
Một chút mùi hương thoang thoảng cũng quanh quẩn bên người.
Nếu có thể ôm một cô gái xinh đẹp như vậy vào lòng cọ cọ một hồi thì thế gian này không còn gì để hối tiếc.
Đầu óc không lành mạnh của Hạ Tiểu Bạch đã tưởng tượng ra đủ loại tư thế thân mật với Nhâm Sơ Tuyết.
Suy cho cùng, tự sướng trong tư tưởng cũng không bị bắt mà?
Thật ra Nhậm Sơ Tuyết vẫn luôn đáng giá tiên nữ xinh đẹp này.
Thật sự ngạc nhiên sao trên đời lại có một cô gái sinh đẹp như vậy.
Gương mặt thanh tú và trong sáng của cô luôn nở nụ cười tao nhã, trong sáng như một tờ giấy trắng và không hề có chút dấu vết nào của thế tục.
Ngay cả khi nhìn ở góc nghiêng thì các đường nét tinh xảo trên gương mặt vẫn hoàn mỹ như thế.
Mặc một chiếc váy màu xanh lơ đơn giản khiến cô càng có vẻ thần bí và trong sáng hơn, khiến người ta không muốn làm phiền cũng không dám váy bẩn đi.
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Cô thậm chí còn cảm thấy đối phương được bao bọc bởi một luồng khí thần tiên nhàn nhạt, khiến người ta không thể từ chối mà có hảo cảm với cô.
Cho đến bây giờ Nhậm Sơ Tuyết cũng không tin là thế gian này có thần, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng tiên trước mặt… Cô lại tin rồi.
E là chỉ có ông trời mới có thể cẩn thận phác họa ra một vẻ đẹp hoàn mỹ như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác thất bại về nhan sắc.
Còn chưa đợi Nhậm Sơ Tuyết mở miệng.
Hạ Tiểu Bạch đã bước tới nắm lấy bàn tay ngọc trắng như tuyết của cô ấy, nói với đôi mắt long lanh ánh nước.
"Em Sơ Tuyết, tôi đã nghe danh em lâu rồi, bây giờ nhìn thấy người thật đúng là xinh đẹp như lời đồn."
Nhậm Sơ Tuyết cảm nhận được hơi lạnh từ bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch, lành lạnh mượt mà, mềm mại lại tinh tế.
Một cảm giác mềm mại, không xương cho cô biết đây là đôi bàn tay đẹp, được chăm sóc vô cùng tốt.
Trên làn da tiên nữ tỏa ra một mùi hương giống như hoa Sơn Chi khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Nhậm Sơ Tuyết cũng khẽ mỉm cười nói đùa: “Nói ra thì chị cũng là hôn phu của em đấy!”
Hạ Tiểu Bạch cũng nháy con ngươi trong suốt như băng, nhoẻn miệng cười: “Không thì em gả làm vợ chị đi?”
Nhâm Sơ Tuyết chỉ hơi sửng sốt, không nhịn được lấy bàn tay ngọc khẽ che lại môi anh đào.
"Chị Tiểu Bạch biết nói đùa quá, chúng ta đều là nữ mà làm sao kết hôn đây?"
Hạ Tiểu Bạch có hơi thất vọng, dù cô cũng chỉ nói đùa.
Nhưng tâm lý cũng mong đối phương đùa lại đồng ý với mình.
Dù là không thể nhưng vẫn khiến tâm trạng người ta cảm thấy vui sướng.
Thử hỏi một cô gái tóc vàng xinh đẹp như vậy gả cho mình.
Thì đó là chuyện vui vẻ cỡ nào cơ chứ.
------
Dịch: MBMH Translate