Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 492 - Chương 492: Bạch Liên Hoa Là Gì?

Chương 492: Bạch Liên Hoa Là Gì? Chương 492: Bạch Liên Hoa Là Gì?

Mọi người bên dưới đã sôi nổi lấy điện thoại ra.

Ghi lại cảnh đẹp của hai người đẹp nắm tay nhau.

Không những có thể để dành mà đêm đến cũng có thể tự thưởng cho mình.

Hạ Tiểu Bạch cũng khẽ lại che môi anh đào cười như tiếng chuông bạc, môi đỏ khẽ mở,

"Được rồi, không đùa với Sơ Tuyết nữa."

"Chi bằng chị biểu diễn một đoạn đàn tranh cho Sơ Tuyết thưởng thức trước nhé?"

Ngón tay Nhậm Sơ Tuyết sửa lại mấy sợi tóc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Đương nhiên không thành vấn đề, em nghe dì nói chị Tiểu Bạch chơi đàn tranh rất hay."

"Em cũng muốn nghe một chút đây."

Hạ Vũ đã bày đàn tranh mà Hạ Tiểu Bạch muốn đàn lên sân khấu.

Gió nhẹ thổi qua, một người đẹp trong chiếc váy xanh lả lướt thướt tha ngồi ngồi xuống, tà váy bay bay, dáng người yểu điệu, từng làn gió mang theo hương thơm lướt qua.

Làn váy cô bay bay, một đôi chân thon dài trắng như tuyết lộ ra trước mắt mọi người.

Mười ngón ngọc của cô ấn vào dây đàn không ngừng rung động trên đàn, giai điệu đẹp đẽ nhảy múa theo gió, mái tóc đen lay động tỏa ra một hương thơm quyến rũ.

Chủ một khúc đã khiến mọi người như si như say, giai điệu cứ như đưa người ta vào mây mù khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào xứ sở thần tiên.

Gần đây, Nhậm Sơ Tuyết cũng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi giai điệu đàn tranh của Hạ Tiểu Bạch.

Ánh hoàng hôn vàng óng rơi vào người đẹp đang chơi đàn, như thể cô được phủ lên một lớp ánh sáng vàng nhạt, lay động nhè nhẹ kèm theo vẻ đẹp thánh thiện.

Còn chưa bắt đầu.

Là Nhậm Sơ Tuyết biết mình đã thua, dù là sắc đẹp hay tài năng.

Chứ đừng nói là Hạ Tiểu Bạch chơi đàn tranh rất hay.

Vả lại còn đánh bại ông nội cô qua trận cờ vây là có thể thấy đây chắc chắn là một người đẹp vô cùng tài trí.

Nhậm Sơ Tuyết giơ bàn tay ngọc lên, chậm rãi vỗ tay.

Những người xung quanh cũng ở trong mộng tỉnh lại, rồi vỗ tay nồng nhiệt.

"Nữ thần ơi! Tôi muốn sinh khỉ con với cô!"

"Nữ thần ơi, cô chính là thánh nữ trong lòng tôi!"

"Tôi có cái này muốn hỏi, nữ giới cưỡng bức nữ giới chắc là không ở tù hả?" Một thiên kim nào đó cũng tham gia vào màn nháo nhào, còn vừa hỏi vừa chảy nước miếng.

“Chúng ta thay phiên nhau cưỡng tiên nữ chắc không ở tù đâu hả?” Mấy thiếu nữ xinh đẹp bẽn lẽn hỏi.

Đôi mắt mấy người Vương Đông Hải đều dại ra.

Nhậm Thiên Tề nghe xong thì sắc mặt đã trở nên vô cùng tái nhợt, cả đôi tay đều hơi hơi run lên.

Gần như đã giận run đến mức không nói nên lời.

Hạ Quang Thần lại trao cho ông một ánh mắt đầy ẩn ý.

"Tên họ Nhậm kia, ông phục chưa hả?"

Nhậm Thiên Tề mang theo tia hy vọng cuối cùng nhìn cháu gái mình.

Nhậm Sơ Tuyết nhíu mày nhìn ông khẽ lắc đầu, trên môi thở dài.

"Ông nội ơi, kỹ năng chơi đàn của cháu kém xa Tiểu Bạch lắm."

Nhậm Thiên Tề ngồi nhoài xuống đất như một tên nghiện cờ bạc vô dụng. _(′?`‖∠)

Hạ Quang Thần vuốt râu, dáng vẻ như một nhân vật phản diện giành được chiến thắng.

"Lão Nhậm ! Cháu gái của ông cũng đã nhận thua rồi."

"Hôm nay, thân chó ngựa này của ông chạy không thoát rồi nhỉ?"

Mấy ông già xung quanh đã cầm dây thừng, tiến gần đến Nhậm Thiên Tề.

"Tôi...tôi nói này, mấy người muốn làm gì...đừng tới đây."

“Nếu không tôi sẽ hét lên đó…” Nhậm Thiên Tề dịch người về phía sau.

Đông Phương Vọng, ông già nhà Đông Phương nói:

“Ông hét đi, hôm nay cho dù ông có hét rách cổ họng thì cũng không ai có thể cứu được ông đâu.”

Lý Kiến Nguyên, ông già nhà họ Lý, cũng gật gật đầu:

"Chúng tôi cũng chỉ thực thi quyền đốc thúc mà thôi. Mọi người đều là bạn bè, ông cứ khoanh tay chịu trói đi, tránh làm tổn thương hòa khí của mọi người."

Vương Nguyên Quốc, ông già nhà họ Vương: “Vừa rồi cũng không biết là ai nói người thua cuộc có trói cũng phải trói lại, bắt buộc ông ta chui qua háng nhỉ.”

"Vãi! Các người đừng có qua đây!!!" Nhậm Phi Hồng đã bị người ta quàng dây thừng lên người.

Ông ta hét lên điên cuồng: "Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đưa ra đề nghị dùng dây thừng để trói vậy?"

Hạ Văn Xuyên vừa nói vừa buộc dây:

"Anh Phi Hồng, chẳng phải chỉ là ngậm quần lót, chui qua háng thôi sao? Tôi sẽ cung cấp cho anh, cùng lắm thì sau này rời khỏi nơi ở hành tinh này."

Hạ Văn Niên cũng gật gật đầu: “Ngại đến mức muốn độn thổ cũng không phải chuyện gì to tát cả, sau khi anh rời khỏi địa cầu, tôi sẽ chăm sóc cho vợ con anh.”

"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Tuyết nhà anh."

Hạ Quang Thần nhìn thấy cảnh này, thì cũng vui vẻ như một đứa trẻ.

"Hai cha con các người ai cũng không thể trốn thoát. Vì ngày hôm nay tôi đã luyện mã bộ (võ thuật) rất lâu rồi."

"Không ngờ lại có thêm một con ngựa con, thật là vui quá đi."

Ông ta còn chỉ đạo đám tiểu bối Hạ Thiên Minh, nói:

"Mấy đứa đưa tất cả các thành viên đội ngũ nhân viên, nhân viên phục vụ, công nhân, v.v…ở xung quanh đến đây xem đi, hễ là ai có mặt thì ông đều sẽ phát hồng bao."

“Đợi lát nữa lão phu sẽ biểu diễn cưỡi ngựa.”

Nhìn cảnh này, Hạ Tiểu Bạch cảm thấy bất lực.

Chỉ có thể nói, những người thuộc giới quý tộc thực sự rất biết chơi.

Nhưng thân là một đóa bạch liên hoa, làm sao anh có thể bỏ qua cơ hội biểu diễn hoàn hảo như vậy được.

Cô bước đi nhẹ nhàng lên phía trước, khẽ cúi đầu với Hạ Quang Thần:

"Ông nội, cháu thấy chuyện này bỏ đi, hai nhà Hạ và Nhậm từ trước đến nay luôn hữu hảo, để tránh làm tổn hại đến sự hòa hợp giữa hai nhà."

Hạ Quang Thần nhìn cháu gái nhà mình cầu xin.

Lại nhìn hai cha con nhà họ Nhậm bị trói dưới đất như gà mổ thóc, thì cũng lạnh lùng hừ một tiếng.

Thôi được, thôi được, chỉ cần cháu gái vui là được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment