Ông ta nhìn Hạ Tiểu Bạch với ánh mắt cưng chiều:
"Được rồi, ông nội nghe Tiểu Bạch nhà mình."
"Cuộc thi lần này cũng là Tiểu Bạch giành chiến thắng."
"Hai cha con bọn họ cứ giao cho Tiểu Bạch cháu xử lý đi."
Hạ Tiểu Bạch dùng đầu ngón tay vén tà váy, hơi ngồi xổm xuống, nhìn Nhậm Thiên Tề đang bị trói ngồi dưới đất.
Lúc này, khóe mắt ông ta đã trào ra những giọt nước mắt tủi thân, dùng “nước mắt giàn giụa” để miêu tả cũng không hề làm quá chút nào.
Hạ Tiểu Bạch sẽ không đồng cảm với loại nghiện cờ bạc như thế này, đây là điều khoản cá cược mà chính ông ta thêm vào.
Giúp đỡ hai cha con bọn họ cũng chỉ là để nâng cao hình tượng của mình trong lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây mà thôi.
Đằng sau là một bậc thầy trà đạo chuẩn mực.
Bất kể trong tình huống nào cũng đều có thể khiến tất cả mọi người nếm được loại trà thơm nhất, nồng nhất thì mới xứng đáng với danh hiệu bậc thầy trà đạo.
Như vậy còn có thể nâng cao thiện cảm của Nhậm Sơ Tuyết với bản thân.
Có thể tam thu, cái gọi là danh, lợi, mỹ.
Bàn tay trắng nõn của Hạ Tiểu Bạch từ từ cởi sợi dây thừng trên người cho Nhậm Thiên Tề.
Nhậm Thiên Tề nhìn cô gái xinh đẹp như tiên nữ ở trước mặt với khoảng cách gần, không khỏi lại rơi nước mắt.
"Được được được, cô bé, trái tim của cháu chắc chắn là thuần khiết như thiên sứ."
"Nhà họ Hạ thực sự có phúc khi có được cháu."
Sợi dây thừng trên người Nhậm Phi Hồng cũng đã được con gái mở ra, ông cũng bày tỏ lòng biết ơn, nói:
"Cháu gái Tiểu Bạch thực sự là thiên sứ, lương thiện như nước, nữ Bồ Tát."
Sau đó nhìn Nhậm Sơ Tuyết ở một bên nói:
"Sơ Tuyết, sau này con nhất định phải học tập Tiểu Bạch nhiều hơn, giao lưu với nhau nhiều hơn, trở thành bạn tốt của nhau."
Nhậm Sơ Tuyết nở nụ cười ngọt ngào khuynh thành, cảm ơn Hạ Tiểu Bạch: "Thực sự cảm ơn rất nhiều."
"Có lẽ chúng ta thực sự có thể trở thành bạn tốt."
Hạ Tiểu Bạch nhìn nụ cười ngọt ngào khuynh thành của Nhậm Sơ Tuyết ở khoảng cách gần như vậy.
Cô không khỏi đỏ mặt, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Trong lòng thầm chửi bản thân, đối phương chỉ là muốn làm bạn thân với mình , bản thân lại thèm thuồng thân thể của người ta.
Nhậm Thiên Tề và Nhậm Phi Hồng đứng lên, lại lần nữa liên tục cảm ơn Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch xua bàn tay trắng nõn: "Ông Nhậm, chú Nhậm, hai người là trưởng bối của cháu, đây là việc cháu nên làm."
"Hơn nữa, bây giờ Sơ Tuyết lại còn là bạn thân của cháu nữa."
Nhậm Sơ Tuyết cũng dang rộng hai cánh tay trắng ngần như tuyết ôm lấy Hạ Tiểu Bạch, khuôn mặt trắng nõn mềm mại cọ sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch, bộ ngực kiêu hãnh của hai người cũng va vào nhau.
"Cô Tiểu Bạch, thực sự cảm ơn rất nhiều."
Hạ Tiểu Bạch cảm nhận khuôn mặt mịn màng của Nhậm Sơ Tuyết cùng mùi thơm trên cơ thể mềm mại thanh tú của cô, đôi chân trắng ngần suýt chút nữa thì mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất, có chút cảm giác phiêu phiêu.
"Không có gì, không có gì, từ nay chúng ta chính là chị em tốt, bạn thân của nhau rồi."
Nhậm Thiên Tề cũng lau nước mắt trên khóe mắt.
Nếu Hạ Tiểu Bạch là con trai, có thế nào thì ông cũng sẽ gả cháu gái mình gả cho anh.
Đúng thật là đáng tiếc, đối phương chỉ là một cô gái không có cái đó.
Cảnh tượng Hạ Tiểu Bạch [Tâm thiện như nước] giải cứu hai cha con nhà họ Nhậm, cũng khiến cho tất cả mọi người có mặt thấy được cái gì gọi là lương thiện như nước, trái tim như thiên thần.
"Bạch nữ thần không chỉ xinh đẹp mà tấm lòng còn lương thiện, không hổ là nữ thần của tôi."
"Đúng vậy, đúng vậy, Bạch nữ Thần đỉnh của đỉnh."
"Bạch nữ thần là thiên sứ cả đời này của tôi."
Hạ Tiểu Bạch lưu luyến không nỡ bị Nhậm Sơ Tuyết tách ra, hai người cũng trao đổi WeChat.
“Này này, hai người lãng mạn quá, tôi cũng muốn tham gia cùng,” Một giọng nói của cô gái ở bên cạnh truyền đến.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch và Nhậm Sơ Tuyết nhìn sang, phát hiện ra đó là Đông Phương Thanh Thanh.
Nhậm Sơ Tuyết cũng mỉm cười nhìn Đông Phương Thanh Thanh.
"Đã lâu không gặp, Thanh Thanh tiểu thư."
Hôm nay Đông Phương Thanh Thanh cũng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài màu xanh lam khoe trọn vóc dáng của cô.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đẹp, đôi chân siêu dài, bàn chân thon, đi một đôi sandal cao gót màu trắng khiến đôi bắp chân vốn đã thon dài mỹ lệ lại càng thêm đường nét mượt mà.
Hạ Tiểu Bạch nét mặt tươi cười như hoa nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Nhậm Sơ Tuyết cười nói: "Vừa rồi không thấy Thanh Thanh tiểu thư đâu, tôi còn tưởng Thanh Thanh tiểu thư có việc nên không đến được."
Đông Phương Thanh Thanh không khỏi đặt tay lên trán: “Thật ra tôi đã đến đây từ lâu rồi.”
“Đáng tiếc hai người đẹp các người quá được yêu thích, cho nên bổn tiểu thư mới không có chút cảm giác tồn tại nào.”
"Như vậy tôi rất tức giận đó nhé."
Nhậm Sơ Tuyết dùng bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng che môi: "Được rồi, vậy Thanh Thanh tiểu thư muốn bồi thường như thế nào đây?"
Đông Phương Thanh Thanh giả vờ suy nghĩ, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, cười nói:
"Hay là tối nay em gái Sơ Tuyết và Tiểu Bạch tiểu thư đến nhà tôi uống rượu trò chuyện, uống cho thỏa thích, có được không?”
------
Dịch: MBMH Translate